Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Trong tầm mắt ta, thấy rõ Liễu Thanh Nhiên sắc âm u, nghiến răng rời khỏi .

làm đúng kế hoạch, mang gói thuốc rời đi.

Một nén nhang sau, nàng trở về, gương rạng rỡ, nhẹ nhàng gật với ta.

Ta hít sâu một hơi.

Kế sách… đã thành.

Giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ thời là .

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, thư đồng bên cạnh Bùi Diên hấp tấp chạy đến ta, vẻ hoảng hốt.

“Phu ! Không xong rồi! Hầu gia bị trúng phong rồi!”

Trong lòng ta bỗng dâng một cơn vui sướng thầm kín.

 Kế hoạch, đã thành công rồi!

17

ta đến thư phòng của Bùi Diên, nơi đã loạn thành một mớ hỗn độn.

Liễu Thanh Nhiên sắc trắng bệch, đứng nép sang một bên, hiển nhiên đã sợ đến hồn vía mây.

Bùi Diên đã nâng đặt trên nhuyễn tháp.

Ta bước gần liếc nhìn  chỉ thấy khóe miệng vẹo sang một bên, hai tay co rút, cả người đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Không bao lâu sau, thái y đến nơi.

Ông bắt mạch cho Bùi Diên, rồi kê một đơn thuốc, chậm rãi :

“Hầu gia đích thực là bị trúng phong.

“Từ nay về sau không thể nữa, toàn liệt nửa người, chỉ có thể nằm một chỗ không dậy nổi.

“Hầu gia đang ở tuổi tráng kiện, vốn không nên phát bệnh.

“E là do uống phải thứ gì có tính k.í.c.h d.ụ.c quá mạnh, dẫn đến khí huyết nghịch hành, phát sinh cơ sự.”

“Loại thuốc này phải kiên trì dùng lâu dài, biết đâu còn có cơ hội chuyển biến.”

Nghe xong lời của thái y, mọi người xung quanh liền rì rầm bàn tán.

Liễu Thanh Nhiên sắc càng thêm trắng bệch, cúi nhìn chén thuốc vỡ nát dưới đất, vệt thuốc vẫn còn vương trên nền đá  rồi ngước nhìn ta.

Giây khắc , nàng ta đã hoàn toàn hiểu rõ  mình đã rơi vào bẫy của ta rồi.

Ta ra hiệu cho xuống bếp sắc thuốc, cũng đích cảm tạ thái y.

Trước rời đi, thái y khẽ thở dài:

“Ân cứu mạng xưa của phụ ngươi, lão phu xem như đã đáp.

“Từ nay về sau, hãy tự lo cho mình cho tốt.”

Ta gật , hướng về phía ông cúi người thật sâu.

Vì ta, vị lão tiên sinh ấy lần trong đời làm trái lương tâm của một danh y.

Trong lòng ta… quả thật có chút hổ thẹn.

18

Bùi Diên là kẻ tâm tư thâm trầm, đối với ta và người bên cạnh ta, xưa nay vẫn luôn phòng bị nghiêm ngặt.

Những món ăn ta sai người đưa tới, tuyệt đối không động đến.

Nhưng Liễu Thanh Nhiên khác, với nàng ta hẳn là không chút phòng bị.

Bởi thế, ta liền lợi dụng chính nàng ta.

Tất nhiên, trên đời vốn chẳng có thứ thuốc nào khiến người ta lập tức trúng phong.

Ta chỉ dùng chút dược liệu gây tê và thuốc khiến tim đập hỗn loạn.

Những thứ này chỉ có hiệu lực trong ba canh giờ, sau Bùi Diên dần tỉnh .

Nhưng giờ phút này, danh nghĩa Hầu gia đã thành người liệt, mọi việc trong phủ… tất cả đều do ta định đoạt.

Những người hầu cận quanh Bùi Diên đã sớm ta thay thế, thành người của ta cả.

Ta căn dặn rõ ràng, cứ ba canh giờ, cho uống thuốc một lần.

Ta muốn khiến Bùi Diên sống không bằng chết, c.h.ế.t cũng không thể toại nguyện.

Sau sắp xếp ổn thỏa mọi việc, bước vào, thầm bẩm :

“Liễu Thanh Nhiên lén bỏ trốn.

 “Nô tỳ đã sai người bám . Tiểu thư có cần… xử lý luôn không?”

“Người cắt cử đi rất nhạy tai, nghe nàng ta vừa đi vừa thào:

 ‘Núi xanh còn , lo gì không có củi đốt.’

  còn : ‘Quân tử thù, mười chưa muộn.’”

Quả là một kẻ ranh ma.

Liễu Thanh Nhiên biết rõ ta diệt khẩu, nên giành trước một bước mà bỏ chạy.

Nghe giọng điệu ấy, xem ra nàng ta vẫn còn nuôi thù.

Ta lạnh nhạt hỏi:

“Nàng ta có mang Bùi hay không?”

khẽ lắc :

“Không mang , chỉ đi một mình thôi.”

Ta mỉm cười nhàn nhạt:

“Nàng ta đây là muốn buông câu dài để câu cá lớn, còn ôm giấc chờ Bùi sau này thừa kế gia sản rồi xuất hiện nhận đây mà.

“Không cần quản, cứ để nàng ta chìm trong giấc đẹp ấy.

“Đợi ngày qua tháng , giấc vụn vỡ… lòng người đau khổ thấu xương nhất.”

Ta khẽ mắt, lạnh giọng phân phó:

“Đem Bùi đưa tới biệt ngoài thành, ta không muốn thấy nó.

với người ngoài rằng ta phải chuyên tâm chăm sóc Hầu gia, không thể phân lo cho .

 “Cử thêm cùng, phục vụ nó quy cách thiếu gia.

 “Học hành thành người hay không, không cần quản.

 “Còn nếu Liễu Thanh Nhiên đến biệt làm , cũng không cần vạch .”

gật :

“Nô tỳ đã hiểu!”

Liễu Thanh Nhiên chẳng phải : “Quân tử thù, mười chưa muộn” sao?

Vậy ta cho nàng ta mười .

Cho nàng ta thêm mười sống trong tưởng đẹp đẽ.

Ta… rất mong đợi cái ngày tan thành khói, nhìn thấy gương nàng ta ấy  liệu vặn vẹo đến thế nào?

19

Bùi quả nhiên không hổ là cốt nhục của Bùi Diên và Liễu Thanh Nhiên.

Dù chẳng ai dạy bảo, nhưng bản tính kiêu căng ngỗ ngược vẫn chẳng khác gì cha mẹ .

tuổi đã biết chửi mắng đánh đập .

Tám tuổi … đã dám giở trò càn rỡ với bọn tỳ nữ trong .

Ta từng chinh đến dạy dỗ mấy lần, cũng đã nghiêm lệnh cấm không để nữ tỳ trẻ tuổi nào hầu trong biệt .

 Vì ta biết… giống như rắn độc, nuôi lớn rồi chỉ hại người.

Tùy chỉnh
Danh sách chương