Ta tên A Thảo, chỉ là một nữ nghèo hèn vô danh trong ngôi làng hẻo lánh, nơi khe núi hoang vắng, cách gần cũng phải đi bộ hai canh giờ mới tới.
Không ai ngờ, nơi hoàng thành xa xôi ngoài ngàn dặm, có một nhân vật quyền thế lẫy lừng – Tể tướng Lưu Thanh Thạch lại chính là cha ruột của ta.
Quan hệ m.á.u mủ là thật, nhưng người cha ấy chưa từng nhận ta.
Trong làng, người chỉ biết mẹ ta là kẻ điên. Thực ra, bà là vì gặp bi kịch mà phát điên.
Nhiều năm trước, mẹ ta vốn là nhà giàu, từ nhỏ được nuông chiều, tính tình kiêu , ngu ngốc, độc ác, tùy hứng… nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Lưu Thanh Thạch khi ấy chỉ là con của người hầu trong nhà, nhưng lại thông minh xuất chúng, khiến bà thường bị cha mẹ so sánh chê cười, càng thêm oán ghét. Bà thường lấy ông làm trò tiêu khiển, ức h.i.ế.p đủ điều.
Ông ta ôm mối hận trong lòng. Sau này đi thi đỗ đạt công danh, dẫn cha mẹ đi, dần dần thăng tiến làm đến huyện lệnh. Rồi cớ lật đổ cả phủ kia, chủ tớ mấy chục mạng đều bị c.h.é.m đầu.
Ngay cả cha mẹ bà – từng hết lòng giúp ông ăn học cũng bị tàn nhẫn g.i.ế.c . Máu lạnh vô tình, độc ác thâm sâu.
Không hiểu vì tâm tư thế , ông ta lại giữ mẹ ta bên cạnh, nhốt kín trong lầu son, biến thành công cụ để giày vò.
Chỉ sau một đêm, kiêu mất hết cha mẹ, rơi vào tay kẻ thù cũ từng bị bà khinh miệt, rồi bị cưỡng đoạt, hành hạ đến phát điên.
Về sau, Lưu Thanh Thạch thấy mất hứng, mà ông ta cũng bận rộn thăng chức, đi nơi khác.
Trước khi đi, ông ta bỏ mặc mẹ ta trong căn nhà tranh hẻo lánh nơi khe núi, chẳng khác phó mặc cho số phận.
Đó là căn nhà cũ ngày xưa cha mẹ ông ta ở, lâu không có người ở. Ông ta chỉ thuận tay đưa cho người ở bên cạnh phủ chút tiền, nhờ thỉnh thoảng mang ít thức ăn vào núi cho bà.
Mẹ ta điên điên dại dại, rối tung che kín mặt, trông chẳng khác nữ quỷ. Người thím kia cũng chẳng muốn lại gần, đến cả việc mẹ ta có thai cũng không hề hay biết. Mãi đến khi ta lọt lòng, bị vứt trong xó, cất lên tiếng khóc yếu ớt, bà mới kinh ngạc phát hiện kẻ điên kia vậy mà mang thai.
Người thím dùng sữa chó cứu ta đang đói đến hấp hối.
Ta chập chững đến năm tuổi mới biết nói. Lúc ấy ta rụt rè hỏi thím – người thân thiết vì sao những đứa trẻ khác đều có tên, còn ta không. Ta ngưỡng mộ chúng.
Bà bảo ta đi xin mẹ đặt cho cái tên. Nhưng ta có chút hãi.
Mấy năm ấy, bệnh điên của mẹ dường đỡ hơn một chút, mỗi tháng thỉnh thoảng cũng tỉnh vài ngày. Số bạc Lưu Thanh Thạch để lại đã cạn từ lâu, chỉ nhờ lúc mẹ tỉnh, khâu vá vài món gửi thím mang ra chợ bán, đổi lấy ít ngũ cốc để cầm cự qua ngày.
năm xưa vốn mười ngón chẳng dính nước xuân, giờ chẳng ai biết vì sao lại có thể thêu thùa, bàn tay bị kim đ.â.m rỉ m.á.u lấm tấm.
Ta mẹ. Bà ghét ta.
Ta là đứa con của kẻ thù, là nghiệt chủng bị ép sinh ra.
Trong những cơn điên, bà từng nhiều lần muốn g.i.ế.c ta: đẩy xuống sông, vứt vào rừng , dùng đá nện đầu, hoặc đơn giản là không cho ăn, mặc ta c.h.ế.t đói.
Nhưng mệnh ta quá cứng, ngọn cỏ dại, đêm đông bị bỏ mặc cũng không chết. Nhiều lần mưu hại không thành, bà dần dần cũng từ bỏ.
Song những lúc phát điên, bà vẫn thường đánh đập ta: dùng roi trúc quất, lấy móng tay cào, túm giật, đủ cách hành hạ để trút giận. Ngay cả bà cũng chẳng rõ bản thân đang làm gì.
Còn khi tỉnh , bà không ra tay, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. chí đôi khi tâm trạng tốt, còn mỉm cười ta, kể cho ta nghe vài câu chuyện.
Những khi ấy, dù lời bà luôn lạnh lẽo, ta cũng chẳng nỡ xa, vẫn khát khao được ở bên. Trẻ con vốn luôn khao khát sự yêu thương của mẹ.
Thím từng dặn ta đi xin mẹ đặt tên, nhưng ta không dám. Về sau, chính mẹ chủ động mở miệng.
Khi ấy ta năm tuổi, đang kê ghế nấu cháo rau dại bếp, sơ ý ngã một cái, làm vỡ chiếc bát sành.
Mẹ chỉ thờ ơ nhìn cánh tay ta trầy xước rớm máu, cúi xuống nhặt mảnh sành, rồi nói:
“Đã muốn có tên, vậy từ gọi là A Thảo đi.”
Đồ gốm vốn chẳng đáng mấy đồng, vỡ cũng chẳng đáng tiếc.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
Năm ta mười tuổi, thím qua đời. Từ đó chẳng còn ai biết, trong khe núi kia vẫn có hai mẹ con nương náu.
Ta bé nhỏ nhưng buộc phải thay thím gánh vác, đi bộ mấy chục dặm đường vào thị trấn, bán mấy món đồ mẹ thêu, rồi mua ít lương thực rẻ tiền gùi về. Thường là trời chưa sáng đã đi, tối mịt mới về đến nhà.
Cứ thế ba năm ròng, xuân qua hạ tới, thu gặt đông tàng. Bệnh mẹ ngày càng khá hơn, chí đôi khi còn dịu dàng buộc cho ta. Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc đời ta.
Cho đến một ngày, khi ta trở về nhà, bỗng không thấy mẹ đâu.
Ta hoảng loạn khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng. Ta mười ba tuổi, đã sớm chín chắn hơn bạn đồng trang lứa. Dò theo dấu vết, ta phát hiện có người từng đến – đó là gã thợ săn cách xa nơi này, nửa năm trước mới dọn đến.
Ta gom góp số tiền dành dụm bấy lâu, mua một vò ngon, mang đến đổi lấy một con thỏ, lại đưa biếu thêm để cảm ơn. Hắn vui vẻ nhận, còn nhắc rằng quý hơn thỏ nhiều.
Sau khi uống say, hắn lỡ miệng tiết lộ tung tích của mẹ ta.
ra, hắn vô tình nhìn thấy dung mạo thật của mẹ, kinh ngạc đến hồn xiêu phách lạc, sinh lòng xấu xa muốn cưỡng đoạt. Mẹ ta cầm vật nện vỡ đầu hắn. Trong cơn phẫn nộ, hắn trói mẹ, đem bán cho lái buôn.
Mẹ nhan sắc tuyệt trần, giá bán cũng không ít. Hắn còn hả hê khoe khoang.
Ta không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm lấy chiếc rìu trong nhà hắn. Ngay tại chỗ, ta bổ c.h.ế.t hắn, rồi kéo xác đi xa, ném vào rừng . Sau đó xóa dấu vết có thể.
Lần đầu g.i.ế.c người, tay ta run rẩy suốt đêm.
Ngày hôm sau, trong có người vào núi hái thuốc, phát hiện một tráng hán bị ăn mất, ai nấy đều khuyên lẫn nhau phải cẩn thận dã thú.
Ta đem hết thảy đồ đạc trong nhà có thể bán được đổi lấy chút lộ phí, còn xa xỉ mà mua vài chiếc bánh, lên đường mẹ.
Đúng lúc ấy gặp hạn hán, khắp nơi đều đói, người ta chí phải đi đến bước đổi con mà ăn. Khi ngang qua một vùng thiên , chút tiền và mấy cái bánh trong tay ta đều bị cướp . Ta chỉ biết bôi tro trát đất lên mặt, không dám chạy theo giành lại.
Mẹ ta nhan sắc tuyệt thế, thiên hạ khó ai sánh kịp. Ta có kẻ vô tình nhìn ra khuôn mặt dưới lớp tro đất.
Dọc đường ta gian nan dò hỏi, cuối cùng đến một tòa thành phồn hoa náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt cảnh hoang tàn nơi đói. Toàn thân ta rách rưới bẩn thỉu, người chẳng còn gì ăn, buộc phải vừa đi vừa ăn xin, bỏ đi tôn nghiêm, chỉ cầu được chút đồ thừa cặn bã.
Nhưng thân thể ta quá gầy yếu, không thể tranh lại những kẻ ăn mày khác và bọn dân chạy .
Ta sắp c.h.ế.t đói, đầu óc choáng váng, loạng choạng bước đi đ.â.m sầm ngay vào một cỗ xe ngựa lộng lẫy.
Phu xe vung roi quất mạnh xuống ta, quát tháo mạn:
“Đồ ăn mày từ đâu chui ra, mắt mù hả? Dám quấy nhiễu quý nhân, ngươi gánh nổi không?”
Ta bị đánh ngã xuống đất, tay rớm máu, chợt tỉnh hẳn. Nhìn cỗ xe ngựa sang trọng trước mặt, ta biết mình xong rồi, hôm e rằng sẽ bị đánh c.h.ế.t rồi quẳng vào loạn táng cương.
Phu xe còn muốn vung roi lần nữa, nhưng bị ngăn lại.
Một bàn tay ngọc trắng thon dài khẽ nắm lấy roi. Từ trong xe, người vén rèm bước ra, giọng nói trong trẻo rót vào ta:
“Đừng đánh nàng.”
Hắn nói.
Khoảnh khắc đó, ta muốn khóc. Từ khi có trí nhớ, ta đã chịu vô số tổn thương, chưa từng ai từng nói hộ ta một câu thế “Đừng đánh nàng.”
Chỉ là một câu nói đơn giản mà thôi.
Ấy là lần đầu tiên ta gặp Cố Lưu.