Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Chuyện Thẩm Chu là Thái tử thì ai cũng hay, mà chuyện ta là thế thân cho người thương của hắn cũng chẳng phải bí mật gì.

Thiên hạ ngấm ngầm khinh miệt một nữ không được ái của nhà quan tam phẩm như ta lại có trèo cao được cành vàng Thái tử, hẳn là kiếp đã đốt được hương tốt.

Nếu không phải Ninh chúa phải đi hòa thân vì thì vị trí bên cạnh Thái tử đời nào đến lượt ta.

Ta chẳng hề bụng chuyện đó, bởi lẽ kia, hai mẹ con ta ở nhà đến cơm còn chẳng đủ ăn, ngày ngày phải nhìn sắc mặt của đích mẫu mà sống. Thế nhưng từ khi vào Đông Cung, ta không những ngày nào cũng được ăn no mà mẹ ta ở nhà cũng đỡ khổ hơn nhiều.

Ta chỉ cầu Thẩm Chu yêu đầu của hắn nhiều thêm chút , như vậy thì phần thưởng ta nhận được sẽ càng hậu hĩnh.

Cảnh tượng ngày đầu gặp Thái tử, ta vẫn nhớ như in.

Ta phải nịnh nọt đích mẫu và đích tỷ suốt tháng , các vị ấy mới chịu đưa ta vào cung dự yến. Vì lẽ đó, ngày nào ta cũng thoa phấn điểm son, lại còn vét sạch số dành dụm năm đến tiệm may Vương đầu Đông đặt một bộ xiêm y thật đẹp.

Chỉ mong ở chốn vương quyền tộc, nơi chén thù chén tạc ấy, có cho mình một tấm chồng tử tế, coi như một chỗ dựa cho đời của hai mẹ con.

Ai ngờ lại vớ được con rùa vàng hạng.

Hôm ấy, giữa bao người, Thái tử tiến về phía ta. Hắn đúng là tuấn mỹ vô song, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên dịu dàng.

Nàng là thư nhà nào?

Ta bị thân phận và trang sức lấp lánh vàng của hắn làm cho lóa cả mắt, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng: Phụ thân của tiện nữ là Hộ bộ thư ạ.

Thẩm Chu gật đầu. Ngày hôm , người cha cả năm chẳng thấy mặt đôi lần của ta tươi cười hớn hở đến vỗ vai ta bảo:

Quả không hổ danh là con gái ta, giỏi lắm!

đó, ta được đưa vào Đông Cung. Nhìn những món đồ trong phòng mình như cài hình chín con phượng bằng vàng khảm lụa, cài điểm thúy bằng vàng khảm ngọc trai và đá , cài hình đào và dơi bằng vàng khảm đá , ta suýt thì cười đến ngất đi.

Ta thấy mình đúng là vớ được một món hời lớn từ trên rơi xuống.

Thẩm Chu cũng đối xử với ta rất tốt. Đông Cung chỉ có một mình ta là thị thiếp, nên ta được hắn hết mực yêu chiều. Mỗi khi hắn nhìn ta, ta có cảm giác hắn yêu ta sâu đậm.

Ta cứ ngỡ Thẩm Chu yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, dù ta chỉ là thị thiếp nhưng lại là nữ chủ nhân duy nhất của Đông Cung.

Ngay lúc ta sắp sửa lún sâu vào mối ấy thì những lời ong tiếng ve lại lọt đến tai ta.

Mấy vị thư thế gia không ưa gì ta đến gây sự.

Nếu Ninh chúa không bị cử đi hòa thân thì Đông Cung làm gì có chỗ cho ngươi? Chỉ là một nữ trèo lên cành cao hóa phượng hoàng mà cũng tưởng mình là thiên nga trắng sao? Chẳng qua là nhờ vào cái mặt thôi.

Hóa ra Thẩm Chu không yêu ta từ cái nhìn đầu tiên. Hắn chỉ đang nhìn một người khác qua khuôn mặt của ta mà thôi. Sự thâm của hắn dành cho một nữ tử khác.

Mấy vị thư đó đang chờ xem kịch hay, chờ ta khóc lóc thảm thiết.

Nhưng cứ nghĩ đến vàng chạm khắc song long hí châu, đồi mồi khảm vàng gắn châu báu, mềm kết từ ngọc trai Đông Hải là ta không rặn nổi một giọt mắt, nói gì đến khóc.

Số vàng bạc châu báu Thẩm Chu ban cho, có đem bán đi lấy cũng đủ ta tiêu đến mấy đời. Đừng nói là làm thế thân, cho dù có người phụ nữ nào mang thai con của hắn, ta cũng có vui vẻ hầu hạ không một lời oán thán.

gọi là gì? gọi là biết điều! Ai lại đi gây khó dễ với bạc bao giờ!

Từ khi biết mình chỉ bị Thẩm Chu coi như thế thân, ngày nào ta cũng chăm chút cho dung nhan, chỉ sợ không còn giống Ninh chúa . Dù sao cũng là cái cần câu cơm của ta mà.

Mà Thẩm Chu thấy mặt mày ta ngày càng xinh đẹp thì lấy làm hài lòng lắm, lại càng ái ta hơn. Đủ của cải ân cứ thế tuồn tuột chảy vào cung của ta như .

Ta cáo mượn oai hùm, về nhà Hộ bộ thư một chuyến. Đích mẫu và đích tỷ nay vẫn luôn vênh váo dạy dỗ ta, lần thấy ta lại như chuột thấy mèo.

Chuyện Thẩm Chu là Thái tử thì ai cũng hay, mà chuyện ta là thế thân cho người thương của hắn cũng chẳng phải bí mật gì.
Thiên hạ ngấm ngầm khinh miệt một nữ không được ái của nhà quan tam phẩm như ta lại có trèo cao được cành vàng Thái tử, hẳn là kiếp đã đốt được hương tốt.
Nếu không phải Ninh chúa phải đi hòa thân vì thì vị trí bên cạnh Thái tử đời nào đến lượt ta.
Ta chẳng hề bụng chuyện đó, bởi lẽ kia, hai mẹ con ta ở nhà đến cơm còn chẳng đủ ăn, ngày ngày phải nhìn sắc mặt của đích mẫu mà sống. Thế nhưng từ khi vào Đông Cung, ta không những ngày nào cũng được ăn no mà mẹ ta ở nhà cũng đỡ khổ hơn nhiều.
Ta chỉ cầu Thẩm Chu yêu đầu của hắn nhiều thêm chút , như vậy thì phần thưởng ta nhận được sẽ càng hậu hĩnh.
Cảnh tượng ngày đầu gặp Thái tử, ta vẫn nhớ như in.
Ta phải nịnh nọt đích mẫu và đích tỷ suốt tháng , các vị ấy mới chịu đưa ta vào cung dự yến. Vì lẽ đó, ngày nào ta cũng thoa phấn điểm son, lại còn vét sạch số dành dụm năm đến tiệm may Vương đầu Đông đặt một bộ xiêm y thật đẹp.
Chỉ mong ở chốn vương quyền tộc, nơi chén thù chén tạc ấy, có cho mình một tấm chồng tử tế, coi như một chỗ dựa cho đời của hai mẹ con.
Ai ngờ lại vớ được con rùa vàng hạng.
Hôm ấy, giữa bao người, Thái tử tiến về phía ta. Hắn đúng là tuấn mỹ vô song, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên dịu dàng.
Nàng là thư nhà nào?
Ta bị thân phận và trang sức lấp lánh vàng của hắn làm cho lóa cả mắt, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng: Phụ thân của tiện nữ là Hộ bộ thư ạ.
Thẩm Chu gật đầu. Ngày hôm , người cha cả năm chẳng thấy mặt đôi lần của ta tươi cười hớn hở đến vỗ vai ta bảo:
Quả không hổ danh là con gái ta, giỏi lắm!
đó, ta được đưa vào Đông Cung. Nhìn những món đồ trong phòng mình như cài hình chín con phượng bằng vàng khảm lụa, cài điểm thúy bằng vàng khảm ngọc trai và đá , cài hình đào và dơi bằng vàng khảm đá , ta suýt thì cười đến ngất đi.
Ta thấy mình đúng là vớ được một món hời lớn từ trên rơi xuống.
Thẩm Chu cũng đối xử với ta rất tốt. Đông Cung chỉ có một mình ta là thị thiếp, nên ta được hắn hết mực yêu chiều. Mỗi khi hắn nhìn ta, ta có cảm giác hắn yêu ta sâu đậm.
Ta cứ ngỡ Thẩm Chu yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, dù ta chỉ là thị thiếp nhưng lại là nữ chủ nhân duy nhất của Đông Cung.
Ngay lúc ta sắp sửa lún sâu vào mối ấy thì những lời ong tiếng ve lại lọt đến tai ta.
Mấy vị thư thế gia không ưa gì ta đến gây sự.
Nếu Ninh chúa không bị cử đi hòa thân thì Đông Cung làm gì có chỗ cho ngươi? Chỉ là một nữ trèo lên cành cao hóa phượng hoàng mà cũng tưởng mình là thiên nga trắng sao? Chẳng qua là nhờ vào cái mặt thôi.
Hóa ra Thẩm Chu không yêu ta từ cái nhìn đầu tiên. Hắn chỉ đang nhìn một người khác qua khuôn mặt của ta mà thôi. Sự thâm của hắn dành cho một nữ tử khác.
Mấy vị thư đó đang chờ xem kịch hay, chờ ta khóc lóc thảm thiết.
Nhưng cứ nghĩ đến vàng chạm khắc song long hí châu, đồi mồi khảm vàng gắn châu báu, mềm kết từ ngọc trai Đông Hải là ta không rặn nổi một giọt mắt, nói gì đến khóc.
Số vàng bạc châu báu Thẩm Chu ban cho, có đem bán đi lấy cũng đủ ta tiêu đến mấy đời. Đừng nói là làm thế thân, cho dù có người phụ nữ nào mang thai con của hắn, ta cũng có vui vẻ hầu hạ không một lời oán thán.
gọi là gì? gọi là biết điều! Ai lại đi gây khó dễ với bạc bao giờ!
Từ khi biết mình chỉ bị Thẩm Chu coi như thế thân, ngày nào ta cũng chăm chút cho dung nhan, chỉ sợ không còn giống Ninh chúa . Dù sao cũng là cái cần câu cơm của ta mà.
Mà Thẩm Chu thấy mặt mày ta ngày càng xinh đẹp thì lấy làm hài lòng lắm, lại càng ái ta hơn. Đủ của cải ân cứ thế tuồn tuột chảy vào cung của ta như .
Ta cáo mượn oai hùm, về nhà Hộ bộ thư một chuyến. Đích mẫu và đích tỷ nay vẫn luôn vênh váo dạy dỗ ta, lần thấy ta lại như chuột thấy mèo.

Tùy chỉnh
Danh sách chương