Người con gái đó cũng có vài phần giống ta nhưng thần thái cử chỉ lại cao quý hơn nhiều, tựa như tiên nữ cửu thiên, lại như ngọc quý Côn Sơn.
Tiểu thư nhà lang bên cạnh chơi thân với đích tỷ của ta. Ả nhận ra ta rồi cười nhạo: giả thì mãi mãi vẫn chỉ là giả thôi. Hàng về rồi thì giả này còn có tác dụng gì nữa.
Nha hoàn Thúy Hồng an ủi ta: Trong lòng Thái tử vẫn có người mà, nghe họ bậy.
Ta nào có hơi sức đâu mà để ý đến ả tiểu thư nhà lang. Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Thúy Hồng, giọng đầy khẩn thiết: Mau, mau đi dò la Trường Ninh quận chúa này thích cái gì.
Mỏ vàng của ta sắp một thành hai rồi.
Lúc Thẩm Chu đón Trường Ninh quận chúa vào Cung, ta nghiên cứu cuốn Sở thích của Trường Ninh quận chúa mà đám nha hoàn thu thập cho. Nghe tin nàng đến, để tỏ lòng kính trọng, ta đặc biệt thay một bộ y phục giản dị đến bái kiến. Khi đó, Thẩm Chu ôm Trường Ninh quận chúa ngâm thơ thưởng nguyệt. Ta đến không đúng lúc nên định lui ra thì Thẩm Chu thấy.
A Dao lại đây.
Ta cúi đầu ngoan ngoãn bước tới, cười lấy lòng với Trường Ninh quận chúa.
Đây hẳn là A Dao muội muội rồi. gian qua đã làm phiền muội chăm sóc Thẩm Chu. Muội xinh đẹp. Trường Ninh cười tao nhã đoan trang. Đây là quà ta chuẩn bị cho muội, mong muội sẽ thích.
Nàng tặng ta một chuỗi hạt mã não đỏ. Loại chuỗi mã não này ta quen rồi. khi bà cố tổ mất, hễ cha ta nạp thêm thiếp nào là đích mẫu lại tặng người ta một chuỗi y hệt.
Ta từng lén nhìn trộm, trong tây sương ở viện của đích mẫu có đến ba tủ đầy ắp chuỗi mã não.
Ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc này, ta đánh giá lại Trường Ninh. Người này không dễ đối phó như vẻ bề ngoài, nàng ta không chứa nổi ta.
Nhưng Thẩm Chu nhìn, ta không thể không nhận. Ta dịu dàng cười: Đa tạ tỷ tỷ.
Ra khỏi , ta vội ném chuỗi mã não cho nha hoàn, dặn nó mang đi xa. Mấy ngày sau đó, ta đều cáo bệnh không ra ngoài, cốt là để Trường Ninh biết ta không có ý tranh , chỉ muốn kiếm miếng cơm ở Cung mà thôi.
Đôi khi Thẩm Chu đến tìm, ta đều lấy cớ cảm lạnh chưa khỏi để chặn hắn ngoài cửa.
Nha hoàn không hiểu, bất bình thay cho ta: Lương , sao người không gặp Thái tử? Như vậy khác nào dưng dâng ái cho Trường Ninh quận chúa kia sao?
Ta lật người: Có tiền mà không cần phải dỗ đàn ông, cuộc sống này còn gì tuyệt hơn.
Nhưng ta không đến gặp Trường Ninh thì Trường Ninh lại đến tìm ta.
Thẩm Chu không có ở đó, Trường Ninh liền thôi giả vờ độ lượng ôn hòa. Nàng ta vênh mặt đi một vòng quanh ta rồi nâng cằm ta lên.
Quả nhiên có vài phần giống ta. Nhưng thân thì mãi mãi vẫn là thân. Thẩm Chu chỉ có thể là của ta, ta không thích chia sẻ ái với người đàn bà khác.
Nàng ta câu này với nụ cười trên môi nhưng ta lại nghe ra khinh miệt trong lời đó.
Thần thái giọng điệu của Trường Ninh giống hệt đích mẫu đích tỷ khi xưa ở nhà đối xử với ta. Họ luôn cao ngạo cho mình quyền định đoạt cuộc sống của ta.
Ta ngẩng đầu gạt tay nàng ta ra: Trường Ninh quận chúa, Cung này là của Thái tử hạ, ta là thiếp của Thái tử hạ. Việc ta đi hay ở không phải do người quyết định.
Cũng có chút khí phách đấy. Nhưng cái thứ khí phách này lại chính là thứ ta ghét . Trường Ninh quận chúa nhiên như nổi điên mà bóp cổ ta, mặt mày hung tợn.
Ta ra sức giãy giụa, cào cấu, rồi mạnh vào người nàng ta một cái. Nàng ta đứng không vững bị ta ngã lăn ra đất. Ta thở hổn hển.
Trường Ninh, nàng không sao chứ? Không biết Thẩm Chu đã đến lúc nào. Hắn lo lắng đỡ Trường Ninh dậy rồi trừng mắt nhìn ta.
Giang Dao, ngươi đã làm gì? ra bình thường ta nuông chiều ngươi nên mới khiến ngươi ngang ngược vô pháp vô thiên này.
Ta kéo Thẩm Chu lại giải thích: Là nàng ta muốn bóp c.h.ế.t nữ, nữ chống cự mới ngã nàng ta. Không tin người cứ vết hằn trên cổ nữ.
Trường Ninh vì nước mà phải đi hòa thân, đã chịu không ít tủi cực ở Quyết. A Dao, nàng phải thông cảm cho nàng ấy, làm ta khó xử.
Trường Ninh nép vào lòng Thẩm Chu khóc lóc thảm thiết khiến Thẩm Chu lòng không thôi. Hắn đẩy ta ra, sợ ta lại làm hại Trường Ninh.
Truyền lệnh xuống, Giang Dao kiêu căng ngang ngược, không biết tôn ti, phạt diện bích mười ngày. Không có lệnh của ta không được phép ra ngoài.
Lúc ra về, ta thấy ánh mắt khiêu khích của Trường Ninh bóng lưng tuyệt tình của Thẩm Chu.
Nha hoàn Thúy Hồng đỡ ta dậy: Thái tử hạ chỉ là tức giận thôi, trong lòng người vẫn có Lương mà. Lương cũng lòng.
Ta nào có gian mà lòng. Ta thấy mình mà không đi nhanh thì sớm muộn gì cũng bị con mụ điên này hành hạ đến chết. Ta nắm lấy tay áo Thúy Hồng: Mấy hôm trước ta bảo ngươi mang châu báu đi bán, đã bán chưa?
Thúy Hồng thấy ta nhiên khỏe khoắn hoạt bát trở lại thì có chút kinh ngạc. Nàng không biết ta định làm gì, chỉ ngơ ngác gật đầu: Bán rồi ạ. Ngân phiếu cũng đã gửi vào ngân trang theo lời người dặn rồi.
Ta gật đầu. Nơi đây không giữ người thì người đi, dù sao trong tay cũng có tiền, hà cớ gì phải ở lại đây chịu khổ?
Người con gái đó cũng có vài phần giống ta nhưng thần thái cử chỉ lại cao quý hơn nhiều, tựa như tiên nữ cửu thiên, lại như ngọc quý Côn Sơn.
Tiểu thư nhà lang bên cạnh chơi thân với đích tỷ của ta. Ả nhận ra ta rồi cười nhạo: giả thì mãi mãi vẫn chỉ là giả thôi. Hàng về rồi thì giả này còn có tác dụng gì nữa.
Nha hoàn Thúy Hồng an ủi ta: Trong lòng Thái tử vẫn có người mà, nghe họ bậy.
Ta nào có hơi sức đâu mà để ý đến ả tiểu thư nhà lang. Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Thúy Hồng, giọng đầy khẩn thiết: Mau, mau đi dò la Trường Ninh quận chúa này thích cái gì.
Mỏ vàng của ta sắp một thành hai rồi.
Lúc Thẩm Chu đón Trường Ninh quận chúa vào Cung, ta nghiên cứu cuốn Sở thích của Trường Ninh quận chúa mà đám nha hoàn thu thập cho. Nghe tin nàng đến, để tỏ lòng kính trọng, ta đặc biệt thay một bộ y phục giản dị đến bái kiến. Khi đó, Thẩm Chu ôm Trường Ninh quận chúa ngâm thơ thưởng nguyệt. Ta đến không đúng lúc nên định lui ra thì Thẩm Chu thấy.
A Dao lại đây.
Ta cúi đầu ngoan ngoãn bước tới, cười lấy lòng với Trường Ninh quận chúa.
Đây hẳn là A Dao muội muội rồi. gian qua đã làm phiền muội chăm sóc Thẩm Chu. Muội xinh đẹp. Trường Ninh cười tao nhã đoan trang. Đây là quà ta chuẩn bị cho muội, mong muội sẽ thích.
Nàng tặng ta một chuỗi hạt mã não đỏ. Loại chuỗi mã não này ta quen rồi. khi bà cố tổ mất, hễ cha ta nạp thêm thiếp nào là đích mẫu lại tặng người ta một chuỗi y hệt.
Ta từng lén nhìn trộm, trong tây sương ở viện của đích mẫu có đến ba tủ đầy ắp chuỗi mã não.
Ngửi thấy mùi xạ hương quen thuộc này, ta đánh giá lại Trường Ninh. Người này không dễ đối phó như vẻ bề ngoài, nàng ta không chứa nổi ta.
Nhưng Thẩm Chu nhìn, ta không thể không nhận. Ta dịu dàng cười: Đa tạ tỷ tỷ.
Ra khỏi , ta vội ném chuỗi mã não cho nha hoàn, dặn nó mang đi xa. Mấy ngày sau đó, ta đều cáo bệnh không ra ngoài, cốt là để Trường Ninh biết ta không có ý tranh , chỉ muốn kiếm miếng cơm ở Cung mà thôi.
Đôi khi Thẩm Chu đến tìm, ta đều lấy cớ cảm lạnh chưa khỏi để chặn hắn ngoài cửa.
Nha hoàn không hiểu, bất bình thay cho ta: Lương , sao người không gặp Thái tử? Như vậy khác nào dưng dâng ái cho Trường Ninh quận chúa kia sao?
Ta lật người: Có tiền mà không cần phải dỗ đàn ông, cuộc sống này còn gì tuyệt hơn.
Nhưng ta không đến gặp Trường Ninh thì Trường Ninh lại đến tìm ta.
Thẩm Chu không có ở đó, Trường Ninh liền thôi giả vờ độ lượng ôn hòa. Nàng ta vênh mặt đi một vòng quanh ta rồi nâng cằm ta lên.
Quả nhiên có vài phần giống ta. Nhưng thân thì mãi mãi vẫn là thân. Thẩm Chu chỉ có thể là của ta, ta không thích chia sẻ ái với người đàn bà khác.
Nàng ta câu này với nụ cười trên môi nhưng ta lại nghe ra khinh miệt trong lời đó.
Thần thái giọng điệu của Trường Ninh giống hệt đích mẫu đích tỷ khi xưa ở nhà đối xử với ta. Họ luôn cao ngạo cho mình quyền định đoạt cuộc sống của ta.
Ta ngẩng đầu gạt tay nàng ta ra: Trường Ninh quận chúa, Cung này là của Thái tử hạ, ta là thiếp của Thái tử hạ. Việc ta đi hay ở không phải do người quyết định.
Cũng có chút khí phách đấy. Nhưng cái thứ khí phách này lại chính là thứ ta ghét . Trường Ninh quận chúa nhiên như nổi điên mà bóp cổ ta, mặt mày hung tợn.
Ta ra sức giãy giụa, cào cấu, rồi mạnh vào người nàng ta một cái. Nàng ta đứng không vững bị ta ngã lăn ra đất. Ta thở hổn hển.
Trường Ninh, nàng không sao chứ? Không biết Thẩm Chu đã đến lúc nào. Hắn lo lắng đỡ Trường Ninh dậy rồi trừng mắt nhìn ta.
Giang Dao, ngươi đã làm gì? ra bình thường ta nuông chiều ngươi nên mới khiến ngươi ngang ngược vô pháp vô thiên này.
Ta kéo Thẩm Chu lại giải thích: Là nàng ta muốn bóp c.h.ế.t nữ, nữ chống cự mới ngã nàng ta. Không tin người cứ vết hằn trên cổ nữ.
Trường Ninh vì nước mà phải đi hòa thân, đã chịu không ít tủi cực ở Quyết. A Dao, nàng phải thông cảm cho nàng ấy, làm ta khó xử.
Trường Ninh nép vào lòng Thẩm Chu khóc lóc thảm thiết khiến Thẩm Chu lòng không thôi. Hắn đẩy ta ra, sợ ta lại làm hại Trường Ninh.
Truyền lệnh xuống, Giang Dao kiêu căng ngang ngược, không biết tôn ti, phạt diện bích mười ngày. Không có lệnh của ta không được phép ra ngoài.
Lúc ra về, ta thấy ánh mắt khiêu khích của Trường Ninh bóng lưng tuyệt tình của Thẩm Chu.
Nha hoàn Thúy Hồng đỡ ta dậy: Thái tử hạ chỉ là tức giận thôi, trong lòng người vẫn có Lương mà. Lương cũng lòng.
Ta nào có gian mà lòng. Ta thấy mình mà không đi nhanh thì sớm muộn gì cũng bị con mụ điên này hành hạ đến chết. Ta nắm lấy tay áo Thúy Hồng: Mấy hôm trước ta bảo ngươi mang châu báu đi bán, đã bán chưa?
Thúy Hồng thấy ta nhiên khỏe khoắn hoạt bát trở lại thì có chút kinh ngạc. Nàng không biết ta định làm gì, chỉ ngơ ngác gật đầu: Bán rồi ạ. Ngân phiếu cũng đã gửi vào ngân trang theo lời người dặn rồi.
Ta gật đầu. Nơi đây không giữ người thì người đi, dù sao trong tay cũng có tiền, hà cớ gì phải ở lại đây chịu khổ?