Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ta cười khẩy một , đúng là lũ mềm nắn rắn buông.

Cha ta nhờ có ta mà được Thẩm Chu cất nhắc. ta nói, ông tống khứ đích mẫu và đích tỷ ra trại tu thân tính.

Nhìn bộ dạng khóc lóc sướt mướt của đích tỷ, cha ta lại mềm lòng, dè dặt hỏi ta: Dù sao cũng là người một nhà, thì họ về kinh thành hả con?

Ta cười mà như không cười, tiếp tục cáo mượn oai hùm: Con về hỏi ý Thái tử rồi sẽ trả lời người sau.

Cha ta mặt mày tái mét, vội xua tay: Thôi, thôi không .

Ta mẹ ra khỏi phủ Thượng thư rồi tiền nữ mua một căn nhà tam tiến tam xuất ở phía Tây thành cho mẹ ở. Ta còn sắp xếp cho mẹ tám người hầu nữa.

Mẹ ơi, nhà mình có tiền rồi. Từ nay mỗi bữa mình phải ăn tám món, không để bụng đói nữa.

Mẹ ta ăn miệng đầy mỡ, nhân lúc ợ một cái liền ngón tay cái với ta: Đúng là con gái của mẹ, giỏi thật! Con cũng ăn đi, món giò pha lê này ngon tuyệt.

Lúc ta về Đông Cung thì Thẩm Chu đang đợi sẵn, trước mặt bày la liệt sơn hào hải vị. Ta xoa xoa cái bụng no căng rồi nở một nụ cười e thẹn.

Thiếp cũng đang đói bụng. Ta gắp một miếng thức ăn vào bát hắn rồi nói: Hay là để thiếp hầu Thái tử bữa nhé.

Ta trổ hết tài nghệ để chiều lòng Thẩm Chu. Hắn có rất hưởng thụ, mày chau mắt giãn đầy khoan khoái. Còn đầu ta thì mong hắn ăn cho nhanh rồi biến lẹ để ta còn đi ngủ.

Bỗng dưng bên ngoài có huyên náo.

Không xong rồi, có thích khách! nói vừa dứt thì đám thích khách phá cửa sổ xông vào. Gươm của chĩa thẳng vào Thẩm Chu. Thị vệ nhất thời không kịp phản ứng, để lao đến tấn công hắn.

Ta đập bàn đứng phắt dậy. Chặn đường làm giàu của người khác cũng như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ người ta vậy!

Ta nhìn lưỡi gươm kia càng lúc càng gần Thẩm Chu mà lòng nóng như lửa đốt. Thẩm Chu mà c.h.ế.t thì vinh hoa phú quý của ta tính sao đây?

Ta định đẩy Thẩm Chu ra nhưng lại trượt một cái, thế là đành hứng trọn nhát gươm ấy cho hắn.

Ta muốn chửi thề.

Giây phút lưỡi gươm đ.â.m vào người, ta đau đến bật khóc.

Thẩm Chu ôm lấy ta, cuống quýt gọi thái .

Ta đau đến thở không ra hơi nhưng vẫn cố giữ lại chút hơi tàn cuối cùng, níu chặt lấy vạt áo Thẩm Chu. Hắn cúi xuống ghé tai nghe: Nàng muốn nói gì?

Tiền…

Tiền ta kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt cả đấy!

Lúc ta tỉnh lại thì Thẩm Chu đang túc trực bên . Thấy ta mở mắt, hắn vội gọi thái . Sau khi được thái xác nhận là ta không sao, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

A Dao, nàng cứ yên tâm bệnh. Ta nhất định không tha cho lũ thích khách làm nàng thương.

Ta hai tay hai tán thành, tốt nhất là ngũ mã phanh thây lũ khốn đó đi.

Nhờ lần đỡ gươm này mà địa vị của ta ở Đông Cung lại càng lên như diều gặp gió. Ta nhìn những món bảo vật Thẩm Chu ban thưởng mà cười đến toác cả miệng vết thương.

Ta vội gọi nha hoàn vào: Mau, mau mang đi tiệm đồ lấy tiền mặt.

Thứ gì cũng có thể là giả, có bạc trắng là thật thôi.

Mọi người đều Thái tử càng thêm sủng ái ta. Ngay cả khi vào cung dự yến, hắn cũng dắt ta theo.

bữa tiệc, hắn bóc tôm, gắp thức ăn cho ta khiến mấy ả tiểu thư thế gia trước kia từng cười nhạo ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngay lúc cuộc sống của ta đang vô cùng sung sướng thì người thương của Thẩm Chu lại gửi thư đến.

Từ khi gả sang Đột Quyết, Trường Ninh quận chúa sống rất khổ sở. Nàng viết thư cầu xin Thẩm Chu cứu nàng về. Thẩm Chu đọc thư xong thì nổi giận đùng đùng hồng nhan, đòi đích thân quân đi đánh Đột Quyết.

Lúc Thẩm Chu sắp đi, ta sợ chuyến này của hắn lành ít dữ nhiều, lỡ mà đứt mất đường tài vận của ta thì gay. Thế là ta đặc biệt tặng hắn miếng ngọc bội mà mẹ ta cho.

Chiến trường đao kiếm không có mắt, đeo cái này theo người có thể bảo vệ bình an.

Ta cười rất xởi lởi và chu đáo, không hề tỏ ra hờn dỗi hắn đi người phụ nữ khác. Thẩm Chu ngược lại còn có chút áy náy với ta. Hắn ôm ta rồi nói: Đợi ta về.

Sau đó đại quân xuất chinh.

Còn ta thì ở nhà ăn sung mặc sướng, thoải mái vô cùng.

Thoải mái được một tháng thì có tin Thái tử đại thắng trở về. Ta chùi vội vết dầu mỡ trên miệng rồi bảo nha hoàn Thúy Hồng điểm cho mình.

Môi đánh nhạt đi một chút, không thì làm sao ra ta sinh bệnh nhớ nhung được chứ?

Ta ngắm nhìn mỹ nhân ốm yếu gương, bảy phần xinh đẹp ba phần bệnh tật, quả thực khiến người ta phải xót thương. Thẩm Chu nhìn thấy chắc chắn sẽ không rời mắt nổi.

Nhưng ta đoán sai rồi. Thẩm Chu thèm nhìn ta lấy một cái. Ánh mắt hắn lúc nào cũng người con gái bên cuốn lấy.

Ta cười khẩy một , đúng là lũ mềm nắn rắn buông.
Cha ta nhờ có ta mà được Thẩm Chu cất nhắc. ta nói, ông tống khứ đích mẫu và đích tỷ ra trại tu thân tính.
Nhìn bộ dạng khóc lóc sướt mướt của đích tỷ, cha ta lại mềm lòng, dè dặt hỏi ta: Dù sao cũng là người một nhà, thì họ về kinh thành hả con?
Ta cười mà như không cười, tiếp tục cáo mượn oai hùm: Con về hỏi ý Thái tử rồi sẽ trả lời người sau.
Cha ta mặt mày tái mét, vội xua tay: Thôi, thôi không .
Ta mẹ ra khỏi phủ Thượng thư rồi tiền nữ mua một căn nhà tam tiến tam xuất ở phía Tây thành cho mẹ ở. Ta còn sắp xếp cho mẹ tám người hầu nữa.
Mẹ ơi, nhà mình có tiền rồi. Từ nay mỗi bữa mình phải ăn tám món, không để bụng đói nữa.
Mẹ ta ăn miệng đầy mỡ, nhân lúc ợ một cái liền ngón tay cái với ta: Đúng là con gái của mẹ, giỏi thật! Con cũng ăn đi, món giò pha lê này ngon tuyệt.
Lúc ta về Đông Cung thì Thẩm Chu đang đợi sẵn, trước mặt bày la liệt sơn hào hải vị. Ta xoa xoa cái bụng no căng rồi nở một nụ cười e thẹn.
Thiếp cũng đang đói bụng. Ta gắp một miếng thức ăn vào bát hắn rồi nói: Hay là để thiếp hầu Thái tử bữa nhé.
Ta trổ hết tài nghệ để chiều lòng Thẩm Chu. Hắn có rất hưởng thụ, mày chau mắt giãn đầy khoan khoái. Còn đầu ta thì mong hắn ăn cho nhanh rồi biến lẹ để ta còn đi ngủ.
Bỗng dưng bên ngoài có huyên náo.
Không xong rồi, có thích khách! nói vừa dứt thì đám thích khách phá cửa sổ xông vào. Gươm của chĩa thẳng vào Thẩm Chu. Thị vệ nhất thời không kịp phản ứng, để lao đến tấn công hắn.
Ta đập bàn đứng phắt dậy. Chặn đường làm giàu của người khác cũng như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ người ta vậy!
Ta nhìn lưỡi gươm kia càng lúc càng gần Thẩm Chu mà lòng nóng như lửa đốt. Thẩm Chu mà c.h.ế.t thì vinh hoa phú quý của ta tính sao đây?
Ta định đẩy Thẩm Chu ra nhưng lại trượt một cái, thế là đành hứng trọn nhát gươm ấy cho hắn.
Ta muốn chửi thề.
Giây phút lưỡi gươm đ.â.m vào người, ta đau đến bật khóc.
Thẩm Chu ôm lấy ta, cuống quýt gọi thái .
Ta đau đến thở không ra hơi nhưng vẫn cố giữ lại chút hơi tàn cuối cùng, níu chặt lấy vạt áo Thẩm Chu. Hắn cúi xuống ghé tai nghe: Nàng muốn nói gì?
Tiền…
Tiền ta kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt cả đấy!
Lúc ta tỉnh lại thì Thẩm Chu đang túc trực bên . Thấy ta mở mắt, hắn vội gọi thái . Sau khi được thái xác nhận là ta không sao, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
A Dao, nàng cứ yên tâm bệnh. Ta nhất định không tha cho lũ thích khách làm nàng thương.
Ta hai tay hai tán thành, tốt nhất là ngũ mã phanh thây lũ khốn đó đi.
Nhờ lần đỡ gươm này mà địa vị của ta ở Đông Cung lại càng lên như diều gặp gió. Ta nhìn những món bảo vật Thẩm Chu ban thưởng mà cười đến toác cả miệng vết thương.
Ta vội gọi nha hoàn vào: Mau, mau mang đi tiệm đồ lấy tiền mặt.
Thứ gì cũng có thể là giả, có bạc trắng là thật thôi.
Mọi người đều Thái tử càng thêm sủng ái ta. Ngay cả khi vào cung dự yến, hắn cũng dắt ta theo.
bữa tiệc, hắn bóc tôm, gắp thức ăn cho ta khiến mấy ả tiểu thư thế gia trước kia từng cười nhạo ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngay lúc cuộc sống của ta đang vô cùng sung sướng thì người thương của Thẩm Chu lại gửi thư đến.
Từ khi gả sang Đột Quyết, Trường Ninh quận chúa sống rất khổ sở. Nàng viết thư cầu xin Thẩm Chu cứu nàng về. Thẩm Chu đọc thư xong thì nổi giận đùng đùng hồng nhan, đòi đích thân quân đi đánh Đột Quyết.
Lúc Thẩm Chu sắp đi, ta sợ chuyến này của hắn lành ít dữ nhiều, lỡ mà đứt mất đường tài vận của ta thì gay. Thế là ta đặc biệt tặng hắn miếng ngọc bội mà mẹ ta cho.
Chiến trường đao kiếm không có mắt, đeo cái này theo người có thể bảo vệ bình an.
Ta cười rất xởi lởi và chu đáo, không hề tỏ ra hờn dỗi hắn đi người phụ nữ khác. Thẩm Chu ngược lại còn có chút áy náy với ta. Hắn ôm ta rồi nói: Đợi ta về.
Sau đó đại quân xuất chinh.
Còn ta thì ở nhà ăn sung mặc sướng, thoải mái vô cùng.
Thoải mái được một tháng thì có tin Thái tử đại thắng trở về. Ta chùi vội vết dầu mỡ trên miệng rồi bảo nha hoàn Thúy Hồng điểm cho mình.
Môi đánh nhạt đi một chút, không thì làm sao ra ta sinh bệnh nhớ nhung được chứ?
Ta ngắm nhìn mỹ nhân ốm yếu gương, bảy phần xinh đẹp ba phần bệnh tật, quả thực khiến người ta phải xót thương. Thẩm Chu nhìn thấy chắc chắn sẽ không rời mắt nổi.
Nhưng ta đoán sai rồi. Thẩm Chu thèm nhìn ta lấy một cái. Ánh mắt hắn lúc nào cũng người con gái bên cuốn lấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương