Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảnh sát đến rất nhanh. Nhưng vì quan hệ cha , họ áp dụng biện pháp cưỡng chế nào ông tôi, chỉ giáo huấn mấy câu chúng tôi đưa đi bệnh viện.
Chụp phim xong, quả nhiên gãy xương. ngày mệt mỏi, tôi và mẹ dìu – người phải bó bột, chống nạng – trở về .
Vừa về đến nơi, mẹ tôi tức đến mức gần bốc khói: “Em biết ! Bao nhiêu năm nay họ thèm đoái hoài đến chúng ta, tự dưng tìm đến chắc chắn có tốt lành! Hôm nay em luôn, họ muốn đến làm phiền em được, nhưng nếu định nhòm ngó đến bất cứ thứ của gái em, nằm mơ đi!”
tôi biết mình sai, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành. Mẹ thấy ông ấy vì mẹ tôi dám đối đầu gay gắt gia đình bên kia, nỡ trách thêm lời nào.
Tưởng rằng mọi thế chấm dứt. Ai ngờ sáng hôm sau, lại có người đến đập cửa. Mẹ tôi chuẩn bị đi làm, vừa mở cửa thấy chú hàng xóm đối diện cau mày : “Chị mau dưới xem đi, người chị căng băng rôn gây ầm ĩ dưới khu đấy, khó coi lắm!”
Mẹ tôi giật mình hoảng hốt, tôi đòi xem, nhưng bị tôi ngăn lại. Tôi xắn tay áo, quay sang mẹ: “Đi thôi, mình gặp họ trận.”
Tôi dẫn mẹ tầng. Vừa hay trông thấy bà ngồi bệt dưới đất, khóc lóc om sòm. Ông đứng bên cạnh, rũ vai hút thuốc, mặt mày ủ rũ thể bị tôi ngược đãi bằng.
[ – .]
“Trời ơi, sao tôi lại sinh ra đứa bất hiếu thế này chứ! Lấy vợ quên mẹ, có cánh lập gia đình riêng! Bỏ mặc cha mẹ già bảy, tám mươi tuổi ở quê ăn cơm rau muối, rụng răng có tiền trồng lại, mình sống sung sướng trên thành phố… Ôi ông trời ơi, tôi c.h.ế.t đi !”
Có vài người vây lại hóng , ông liền cao giọng trách móc: “Mười tám năm nó chưa từng quay lại lần! Tôi nuôi kiểu nó thành ra thế này? Các người nhìn xem, có ai trong làng làm vậy ?”
Thấy tôi mẹ lầu, bà lại càng khóc to hơn, thể đòi mạng: “ biết đường à? Tôi tưởng hai người định bà già này khóc c.h.ế.t ở luôn chứ!”
Hàng xóm xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, có vài người lớn tuổi tỏ ra đồng cảm ông bà.
Tôi bật cười, bước đến ngồi xổm trước mặt bà : “Đừng khóc nữa. phải bà đến đòi tiền sao?”
Bà liếc mắt dò xét: “ linh tinh cái thế? Chúng tôi đến đòi tiền phụng dưỡng! Pháp luật quy định rõ ràng, các người nhất định phải có trách nhiệm!”
Tôi buồn đáp, chỉ tiếp: “ vấn đề . Bảo anh họ cầm thẻ ngân hàng đến, hôm nay tôi sẽ đi cùng anh ta ra ngân hàng, chuyển hết trăm tám mươi vạn anh ta.”
Lời tôi vừa dứt, ông bà tôi lập tức im bặt, mắt sáng lên đèn pha. Bọn họ muốn chơi tôi ư? Tôi sẽ chơi lại đứa cháu cưng của bọn họ. Cứ chờ xem, ai sẽ người thua cuộc.
mấy chốc, bác cùng kéo đến đông đi dự đại hội. Dân làng xung quanh tò mò, chịu đi ngay, nhân danh đến an ủi ông bà bám theo, dìu ông bà vào tôi.