Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi làm hai hình nhân giấy, một lớn một nhỏ. Trên hình lớn, tôi dùng bút chu sa viết sinh thần bát tự của mình, châm đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên, rồi rút một sợi tóc, quấn quanh hình nhân.
Sau hoàn thiện hình nhỏ, tôi chần chừ giây lát, rồi nhấc bút lông, chấm hai con ngươi.
Gần như ngay hai chấm đen rơi xuống, tôi cảm nhiệt độ trong phòng giảm đi vài độ. Hai mắt của hình nhân giấy khẽ chuyển động, rồi nhanh chóng đứng yên.
“Họa nhãn bất họa tinh, ngươi muốn mời Diêm Vương sao?”
Thợ làm hình nhân giấy có một quy tắc: không được vẽ mắt cho hình nhân.
Người ta thường nói “điểm nhãn cho rồng,” mắt chính là thần thái linh khí của một người. Hình nhân giấy được chấm mắt như được khai nhãn, cô hồn dã quỷ lầm tưởng đây là một cơ thể phù hợp để nhập vào, thường dễ thu hút loại ác quỷ tìm kiếm thế thân.
Nhưng bây giờ, tôi cần chính ác quỷ .
chuẩn bị xong mọi thứ, đã gần đến 10 giờ tối.
Tôi đặt hình nhân giấy nhỏ trong tủ, giấu hình lớn dưới gầm , rồi đi vòng quanh phòng suy nghĩ. Cuối cùng, tôi trèo lên xà ngang của căn nhà.
Ngôi nhà cũ là kiểu nhà gỗ truyền thống, giữa có một thanh xà ngang lớn. Tôi trèo lên, đập vỡ bóng đèn huỳnh quang treo trên trần.
căn phòng còn lại một chiếc đèn đứng mờ nhạt góc tường, ánh sáng tối tăm, tạo cảm giác như khói xám bao phủ khắp nơi. Nếu không chú ý kỹ, chẳng hiện ra tôi.
Tôi ẩn mình, lấy điện thoại ra chơi game, thì đột nhiên ngoài cửa vang lên hét thảm thiết.
“Tinh Nhiễm, cứu mạng! Tinh Nhiễm—”
Tinh thần tôi chấn động, ngồi thẳng dậy. Chuyện đến nhanh hơn tôi tưởng.
“Rầm rầm rầm! Đặng Tinh Nhiễm, mở cửa ra! Tinh Nhiễm, cứu bọn với!”
Cửa phòng bị đập vỡ, bố mẹ tôi anh lao vào, đè lên nhau như một đống lộn xộn.
Anh tôi bị đè dưới cùng, miệng rên rỉ “ da da”, bố tôi mặc đồ ngủ, lưng áo bị xé rách toạc, gió thổi qua trông như cờ phấp phới.
Mẹ tôi khóc, lăn lóc bò lên vài bước, chống tay xuống đất.
“Tinh Nhiễm, mau ra cứu người! Chị dâu mày điên rồi, đêm nay cắn anh mày một miếng to. Mày không thể trơ mắt nhìn anh mày bị cắn c.h.ế.t như thế được!”
Bố tôi cũng khóc nức nở.
“Người trong làng như bị điếc hết rồi, bọn ta gào suốt đường mà chẳng ra giúp.”
Dĩ nhiên không nghe . Có “Quỷ đánh tường” , có hét đến khản cổ, cũng chẳng hiện ra.
Anh tôi khóc còn lớn hơn bố mẹ, vội vàng bò dậy, ngửa cổ vào một lỗ m.á.u lớn trên xương đòn.
“Tinh Nhiễm, đứa con trong bụng cô ấy thực sự là quỷ ! Tối nay nhìn rồi, cô ấy không phải dùng miệng cắn . áp tai lên bụng nghe động, đột nhiên cái bụng phồng lên thành một cái miệng, suýt nữa cắn thủng họng rồi!”
“Trời ơi, sao lại có chuyện đáng sợ như thế! Nó muốn ăn tôi! Mau cứu bọn tôi với—”
nhà khóc kể, đóng cửa lại, chạy loạn tìm tôi như ruồi mất đầu trong phòng.
Còn chưa kịp tìm, cánh cửa gỗ lại “rầm” một , cánh cửa rơi xuống đất.
Chị dâu đứng ngưỡng cửa, hai tay giữ tư thế đẩy cửa, mắt rực, khuôn mặt méo mó, nở nụ cười dữ tợn.
“Ha, tất đều đây!”
“Tôi đói quá, bụng tôi đói đến điên—”
Chị dâu mặc đồ ngủ, quần áo rách toạc, để lộ cái bụng lớn đầy hoa văn đen kỳ dị. giữa rốn là một cái miệng khổng lồ.
Một chiếc lưỡi dài thẫm bụng thè ra, l.i.ế.m quanh, rồi l.i.ế.m đôi môi.
“Nhìn người thật ngon miệng.”
Ba người hét lên cùng : “A—quỷ!”
chạy, chị dâu đuổi theo, không thoát được.
Trong phòng vang lên la hét thảm thiết.
Đối mặt với nguy cơ c.h.ế.t chóc, bản năng sinh tồn của bùng mạnh mẽ. tránh chị dâu, đầu óc cũng hoạt động nhanh một cách hiếm hoi.
Anh tôi:
“Tinh Nhiễm, không cần sửa nhà nữa, căn nhà cho mày!”
Mẹ tôi: “Đúng thế, Tinh Nhiễm, đây mẹ trách nhầm con. Mẹ xin lỗi, con không thể c.h.ế.t mà không cứu! Dù sao chúng ta vẫn là người một nhà mà, a—buông ra!”
Bố tôi: “Tinh Nhiễm, số 10 vạn con cho bố mượn, bố trả hết cho con, cứu với!”
“Cái gì? Nó cho ông nào? Lần nhà xây thêm tầng, ông nói nó không chịu đưa cơ mà? Đồ không biết xấu hổ, ông đem đi đâu rồi? Có phải nuôi bồ nhí bên ngoài không?”
Mẹ tôi nhân cơ hội tát bố một cái. Bố tôi đang trốn sau rèm, bị tát đến mức ngã nhào, đúng đụng vào chị dâu, liền bị cắn một miếng lớn trên tay.
Cái miệng khổng lồ nhai nuốt miếng thịt, rồi phồng to thêm một chút. Anh tôi hoảng hồn, trong cuống cuồng, bất chợt cúi người chui xuống gầm .
Dưới gầm , anh hiện ra hình nhân giấy.
Anh ném hình nhân ra ngoài.
“Đây là thứ Tinh Nhiễm làm! Nó chắc chắn đang trốn trong phòng!”
Chị dâu nhìn chằm chằm vào hình nhân, đột nhiên đứng yên.
“Đặng Tinh Nhiễm? Nhìn mày còn ngon hơn đấy!”
chị dâu lao về phía hình nhân giấy, tôi đã sẵn sàng. Tay phải tôi quấn một sợi tóc, bàn tay trái mở ra, ngón trỏ ngón giữa dựng lên, giả vờ như hình nhân đang bước đi.
Hình nhân giấy dưới sàn bắt đầu chạy, nhanh như gió. Chị dâu đuổi theo, chạy cắn, còn ba người trong phòng thì sợ hãi chen chúc trên thành một đống.
“Sao hình nhân lại chạy được chứ!”
“Chắc chắn là Tinh Nhiễm làm! Con biết ngay nó không nhẫn tâm thế mà.”
Tôi nhân cơ hội thò đầu ra xà ngang.
“ gì người nói có tính không?”
“A, Tinh Nhiễm, quả nhiên mày đây!”
Ba người ngẩng đầu nhìn tôi, mặt mày kích động, anh tôi gật đầu lia lịa.
“Tính, tất đều tính. Là anh hiểu lầm mày, Tinh Nhiễm, cần mày cứu bọn anh, căn nhà là của mày.”
“Đúng, bố cũng trả lại cho con, nay không mắng con nữa.”
“Được, vậy giờ anh chuyển khoản đi. Tôi gửi số tài khoản rồi.”
Tôi lấy điện thoại gửi số tài khoản. Bố tôi mặt mày biến sắc, cứng đờ không động đậy. Tôi điều khiển hình nhân giấy đổi hướng, chạy về phía , khiến mẹ tôi hoảng sợ, lại đập bố một cái.
“Ông muốn hại c.h.ế.t tôi à, mau chuyển đi!”
“Đinh!”
thông báo vang lên, 10 vạn đã vào tài khoản. Bố tôi nhìn tôi với vẻ mặt như gặp quỷ, nước mắt lã chã:
“Đã trả hết rồi, con mau tiêu diệt con quái vật đi!”
Tôi không để ý đến ông, nhìn anh :
“Đặng Tinh Diệu, còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi con anh không?”
“Hu hu, anh quỳ đây, anh xin lỗi mày, Tinh Nhiễm. lời là lời nói trong tức giận, mày đừng chấp nhặt với anh.”
Anh tôi “phịch” một quỳ xuống , chắp tay lạy lia lịa.
Ngay , chị dâu đuổi kịp hình nhân giấy, giật đứt một cánh tay nhét vào cái miệng trên bụng, ngấu nghiến nuốt chửng.
Tôi điều khiển hình nhân giấy, lảo đảo chạy về phía tủ quần áo, chui vào qua khe cửa.
“Ngon quá, thật sự ngon quá!”
Chị dâu hai mắt rực, lao vào, đập đổ tủ quần áo.
Không thèm nhìn, chị lập tức túm lấy một hình nhân, cúi đầu cắn mạnh.
“Cút đi! Đây là cơ thể tôi chọn rồi!”
Chị ta cắn trúng hình nhân đã được vẽ mắt. Linh hồn bên trong là thứ không dễ chọc, lập tức bầu không khí trong phòng ngập tràn mùi máu, làn sương lan tỏa, quấn lấy chị dâu.
Tôi ngồi trên xà ngang, thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch thành công.
Với khả năng của mình, tôi không thể tiêu diệt quỷ . Dẫn dụ một ác quỷ khác đến, để hai bên đấu đá, tôi cần ngồi yên xem hổ đấu, đến kẻ thắng cũng suy yếu, tôi dễ dàng xử lý.
Ba người trên trợn mắt nhìn chị dâu hình nhân đánh nhau, không dám thở mạnh.
Khoảng mười lăm phút sau, sương tan dần. Chị dâu ngã gục xuống sàn, người ướt nhẹp như lôi sông lên, toàn thân đầy vết máu, cái miệng trên bụng cũng biến mất.
Hình nhân giấy trông khá hơn một chút, mất một chân, nhưng phần khác vẫn nguyên vẹn. Bụng hình nhân nhô cao như mang mười tháng, giữa là một cái miệng thẫm đang há ra khép lại.
“Hừ, phá hủy cơ thể của tôi à? Vậy tôi cướp của cô!”
“Dù sao tôi đã ăn hết nội tạng, cái thân xác kia cũng không dùng được nữa.”
Chị dâu mắt trống rỗng, đau đớn co quắp lại.
“Đau quá, Tinh Diệu, bụng em đau quá—”
Nhân cơ hội, tôi nhảy xuống xà ngang, trong tay cầm một nắm đồng Ngũ Đế, nhét thẳng vào bụng hình nhân giấy.
“Két—”
Hình nhân giấy ra thét chói tai, cơ thể bắt đầu bốc cháy.
“Mẹ ơi, cứu con—”
Chị dâu lờ đờ ngẩng đầu lên.
“Hình như tôi nghe con .”
“ không phải con chị. Con chị đã bị nó hại c.h.ế.t lâu! Dây rốn quấn cổ, c.h.ế.t ngạt!”
Tôi ném một lá bùa vàng lên hình nhân giấy.
“Chị mà đi khám nhiều hơn, quỷ đã không có cơ hội.”
“Cô nói bậy! Con tôi không chết!”
Chị dâu khàn giọng hét lên, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ngất lịm đi.
Sau xử lý hiện trường, anh tôi gọi xe cứu thương đưa chị dâu vào viện.
Bác sĩ kiểm tra xong, hốt hoảng.
“ nhi đã c.h.ế.t lâu, còn bị phân hủy! Tử cung cũng thối rữa một nửa. Trời ơi, tôi chưa từng gặp trường hợp nào thế .”
“Mau chuẩn bị phẫu thuật!”
Gia đình bên chị dâu kéo đến đúng nghe mẹ tôi anh tôi thì thầm ngoài phòng phẫu thuật.
“Tử cung đã hỏng, chắc không sinh được nữa, đúng không?”
Mẹ tôi: “Đúng thế, con đàn bà xui xẻo. Đợi nó tỉnh lại thì ly hôn thôi. Không biết bụng nó đã từng có gì c.h.ế.t rồi không, sao lại rước thứ bẩn thỉu về, suýt hại c.h.ế.t nhà mình.”
Gia đình chị dâu tức điên. “Con gái tôi mang cháu người, mất nửa cái mạng, giờ người định qua sông đoạn cầu à!”
Hai bên lao vào đánh nhau, phải đến cảnh sát tới, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Tôi biết, chị dâu không dễ dàng bỏ qua cho anh tôi.
Nhưng không còn là việc của tôi nữa.
Cảm ơn sự tuyệt tình của , đã giúp tôi cắt đứt hoàn toàn mơ tưởng cuối cùng về tình thân, để tôi có thể bước ra khỏi vũng lầy.
Tôi rời khỏi bệnh viện. Trời dần sáng, tầng mây mỏng manh nơi chân trời nhuộm sắc hồng của ánh bình minh.
Ngày mai, cũng là một ngày đẹp trời.