Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

7

Cố Đình An đứng tại chỗ không nhúc nhích. Vài giây sau, trên mặt anh ta dần hiện lên một vệt ửng đỏ khả nghi.

Tôi cảnh giác liếc sang.

Cố Đình An: “Tôi không lái xe số sàn…”

Tôi: “…”

17

Cuối thì Cố Đình An cũng không .

Tôi vốn đưa anh ta nhưng mới bước ra tới cửa, một tia sét đã xé trời bổ xuống cái đùng.

Cố Đình An sợ hết hồn, tiếc mạng nói sao cũng không dám nữa.

Tôi nghĩ ngợi chỉ cái ghế sofa con con ở khách, nói:

“Vậy thì đây là của anh tối nay. Tự giác dọn dẹp .”

Nói , tôi đồ tắm rửa, ra ngoài anh ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. 

tôi bước ra, anh ta lập tức quay mặt .

Tôi không hiểu chuyện gì, cúi xuống nhìn lại đồ kín cổng cao tường của – dài dài chân, che kín tới cổ.

“Anh bị chập mạch à?”

Cố Đình An không dám nhìn tôi, mắt lại dán chặt bức tường sau lưng tôi.

“Ờ… tôi mượn đồ thay với.”

Tôi lười đoán anh ta suy diễn gì, trong tủ lôi đồ cũ của ra ném anh ta.

Cố Đình An vừa quần đùi phai màu + áo thun giãn cổ lên đã nhíu mày, cau có đến độ có kẹp c.h.ế.t ruồi muỗi.

“Cái này… là của ai vậy?”

“Của tôi.”

Cố Đình An nghe vậy thì mặt giãn ra hẳn, còn nở một nụ cười khó hiểu:

“Ồ, vậy… không chú có phiền nếu tôi mượn đồ không nhỉ?”

Tôi nhếch môi, nhích sang bên một bước lộ bức ảnh đen trắng đằng sau.

“Đó, tôi đây. Tự anh hỏi .”

18

Cuối Cố Đình An cũng đành phải mặc đồ cũ ấy.

Không anh ta lục lọi ở đâu ra một hộp mì gói, cung kính đặt lên bàn thờ trước di ảnh tôi, sau đó chắp vái, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Làm đủ lễ nghi , anh ta mới quần áo tắm.

Một lúc sau, anh ta tắm ra thì tôi đang ngồi húp mì gói.

Vừa nhìn cảnh đó, mặt anh ta tối sầm lại.

“Cô ăn đồ tôi cúng chú à?”

Mặt không đổi sắc, tôi sì sụp hút thêm một miếng to, thuận miệng đáp tỉnh bơ:

“Của tôi chính là của tôi.”

Cố Đình An nghẹn lời, ngồi bẹp xuống ghế kế bên, trưng mặt giận dỗi.

Tôi liếc anh ta một cái, hỏi:

“Không mà còn ngồi đó làm gì?”

“Cô đang ngồi trên của tôi, tôi kiểu gì?”

Tôi: “…”

“Đợi chút, tôi ăn liền đây.”

Nói tôi bưng cốc mì lên, chuẩn bị giải quyết nốt phần còn lại.

Tiếng “Ọcc ọcc——” vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Tôi cứng đờ cả , quay đầu nhìn bụng Cố Đình An.

Mặt anh ta lập tức đỏ ửng, từ má lan tới cổ, lan sang cả vành tai.

Tuy mặc đồ ông già của tôi nhưng phải công nhận khuôn mặt kia mlem hết .

Liếc anh ta một cái mà đột nhiên cảm càng đói, không nói không rằng, tôi bèn húp cạn phần mì còn lại sau đó đứng dậy lau miệng:

, . Tôi ăn . của anh đấy, mời .”

19

Cố Đình An quả nhiên là người nói làm .

Anh ta lập tức ra thúc đẩy lại mối hợp tác. hiện thành ý, anh ta còn kéo tôi bay hết thành phố này tới thành phố khác đàm phán đối tác.

Liên tục suốt một tháng.

Uống rượu, chơi golf, bơi lội, tập gym – chuyện gì cũng hầu khách vừa ý.

Thoát khỏi cái gông xiềng của cốt truyện cũ, anh ta dần lộ ra một dáng vẻ điềm đạm, kiên nhẫn và đáng tin.

Bất kể đối tác đưa ra điều kiện gì, anh ta đều có gật đầu đồng ý mà biểu cảm không biến sắc.

đến một hôm trên bàn tiệc, đối phương ly chuốc tôi, Cố Đình An lần đầu tiên lộ vẻ khó chịu ra mặt.

Anh ta vươn chặn người kia lại, giọng lạnh tanh:

“Là tôi làm hỏng chuyện hợp tác, nếu muốn chịu phạt thì đương nhiên người chịu cũng chỉ có là tôi.”

Đối phương cười nhạt, giọng đầy mỉa mai:

“Cậu chắc là còn uống nổi không?”

Mặt Cố Đình An đã đỏ nhưng anh ta kiên trả lời:

“Uống .”

Kết quả tối hôm đó, anh ta say như .

Tôi lôi mãi mới đưa anh ta khách sạn, suýt lao lực đến .

Đang nghỉ ngơi thì Cố Đình An chộp một phát bắt lấy tôi.

Mặt anh ta đỏ bừng vì hơi men, ngay cả giọng nói cũng nhuốm vị say:

“Vì sao… không thích anh?”

20

Mắt tôi tối sầm ngay trong tích tắc.

Không lẽ bệnh luỵ tình của anh ta tái phát nữa ?!

Tôi tưởng anh ta nhận nhầm tôi thành Thẩm Dao, tóm cằm anh ta bồi thêm hai cú đá.

Ai ngờ câu tiếp theo anh ta lại lẩm bẩm:

thích anh dựng nghiệp, anh cố gắng xây công ty thật lớn. thích , anh dốc sức kiếm . Vì sao chưa thích anh?”

Giọng anh ta càng nói càng nhỏ, đến câu cuối thì lăn quay ra mê man.

Tôi đứng bên mép , im lặng rất lâu.

Sao nghe lại … lòng như có gì đó đè nặng thế này?

Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc là sai ở khâu nào. Chẳng lẽ bệnh luỵ tình này là một cái bug hệ thống vĩnh viễn không fix nổi? Không hiện trên người nữ chính thì lại truyền sang kẻ khác ư?

Tôi nghiêm túc cân nhắc.

Cố Đình An có , có sắc, có vóc. Hình như làm bạn trai cũng không tồi.

Từ từ! Khoan đã!

Đam mê của tôi là kiếm ! Mộng tưởng của tôi chính là làm giàu! Đàn ông gì gì đó chỉ tổ làm chậm tốc độ kiếm thôi!

Tôi lập tức lắc đầu xua cái suy nghĩ đáng sợ vừa nảy ra sau đó nhanh chóng chuồn .

Tùy chỉnh
Danh sách chương