Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi và Thống Nam nhau vừa tròn năm.

Ba năm trung , bốn năm đại và một năm sau đại .

năm. có vẻ dài, nhưng tôi, nó trôi nhanh như một cái chớp mắt, bởi tôi chưa từng hoài nghi hay phải đắn đo gì về mối quan hệ này.

Chúng tôi đều đã có công việc ổn định. Tình và sự nghiệp đều êm đềm như mặt hồ không gợn sóng.

Chúng tôi thậm chí đã bắt đầu nói đến chuyện kết hôn.

Nhưng đúng là… cái gì quá ổn định cũng dễ sinh ra nứt. Chỉ là tôi không nứt đầu tiên lại đến cách này.

*

Tôi về nhà vào mỗi cuối tuần. sáu , trưa chủ nhật quay lại thành phố. Tuần này cũng không ngoại lệ… cho đến khi tôi và bố mẹ cãi nhau một trận nảy lửa. Tôi đã lớn tiếng mức cần thiết.

Và trong cơn giận dỗi, tôi bắt quay lại thành phố sớm một ngày.

Chập bảy, tôi kéo vali đứng trước cửa căn hộ của mình. Không báo trước cho Thống Nam, tôi định cho anh một bất nho .

Nhưng người bất … lại là tôi.

Tôi ghé căn hộ của Thống Nam, chúng tôi không dọn về ở chung vẫn muốn có khoảng không riêng tư. Tôi định bấm mật mã để vào nhà, nhưng vừa xoay người, mắt tôi chạm ngay vào một đôi giày cao gót đỏ đặt trước cửa nhà anh.

Đôi chân tôi như bị đóng đinh sàn.

Không thể nào.

Tôi bước đến gần, cúi người nhìn kỹ. Đúng là giày phụ . Gót nhọn, màu đỏ rực, size , loại giày mà tôi chưa từng đi.

“Có khi… có người rơi nhầm trước cửa nhà anh ấy…” Tôi cố tự thuyết phục mình. Nhưng giọng nói bên trong đầu lại lạnh lùng phản bác:

“Giày mà rơi thì phải rơi một chiếc, không ai rơi cả đôi, đặt ngay ngắn này đâu, Lâm Hy à.”

Tôi còn hoang mang thì một giọng vang phía sau:

“Chào chị!”

Tôi quay phắt lại. Một cô gái lạ, dáng người nhắn, mặt mộc, tóc cột cao, tay xách túi hàng tạp hóa. Cô ấy mỉm cười thân thiện.

“Em là cư dân mới chuyển đến, ở phòng này nè, sau này hy vọng được chị giúp đỡ nhiều ạ.”

Tôi gật đầu, mỉm cười phép lịch sự.

“Ừ, chào em.”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi một chút. “À, em thấy chị nhìn chằm chằm vào căn hộ này, sao ạ? Chị quen thân đôi vợ chồng này không?”

Tôi cau mày. “Đôi vợ chồng?”

Cô ấy gật gù, chỉ tay vào căn hộ của Thống Nam. “Thì đôi vợ chồng ở đây nè. Hồi trưa em vừa chuyển đồ vào, còn thấy hai người họ dắt tay nhau vào nhà. Tình cảm lắm ! Chắc là vợ chồng trẻ.”

Tôi chết lặng. Cổ họng như bị ai bóp nghẹt.

Tôi cố gắng giữ giọng bình thường. “Em chắc không?”

“Dạ chắc mà. Em đứng chờ thang máy ngay đây á. Thấy hai người họ vừa đi mua sắm về, tay xách đồ, rồi còn giỡn giỡn nhau. Em chắc mới cưới, còn mặn nồng dữ thần…”

Cô ấy nói tiếp gì đó tôi không rõ nữa. Mắt tôi như bị lớp sương mờ che phủ.

Tôi khẽ gật đầu rồi lùi lại, quay người bỏ đi ngay lập tức, tôi gọi trở về nhà mình.

Tôi về đến nhà mình khi trời đã hẳn.

Cửa vừa đóng sập sau lưng, tôi lập tức ngồi phịch ghế sofa.

Tôi bấm thoại, định gọi cho Thống Nam, nhưng ngón tay dừng lại ở nút “Gọi”.

Nếu tôi gọi bây giờ… thì sẽ nói gì? anh làm gì? Có phải anh vừa đi mua đồ … “vợ” về không?

Tôi siết chặt thoại trong tay. Hàng loạt câu thi nhau chạy đầu.

Anh ấy phản bội mình thật sao? Hay chỉ là sự hiểu lầm chết tiệt nào đó?

Cô gái kia nhìn nhầm?

Hay chỉ là bạn, đồng nghiệp, chị em gì đó thôi?

Tôi tự cười. Cười chính mình. năm nhau, vậy mà chỉ một chiếc giày và một câu nói của người lạ cũng khiến tôi chao đảo đến vậy.

Tôi thả người nằm dài sofa, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.

Tôi chưa từng mối quan hệ của mình có thể như này.

Tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có một người phụ khác đi giày đỏ đứng trước cửa nhà anh.

Đáng lẽ tôi gọi ngay. cho ra lẽ. Nhưng… tôi không thể. Không phải sợ sự thật, mà là… tôi không chắc mình đã sẵn sàng để nó.

Một phần trong tôi muốn lao sang gõ cửa căn hộ anh, hét cho ra ngô ra khoai.

Nhưng phần còn lại… lại sợ mình sẽ không kiềm chế được khi nhìn thấy mà mình không thấy.

Tôi nằm đó, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng.

Suy cuối cùng trước khi tôi thiếp đi kiệt sức chính là:

“Ngày mai… có thể mình sẽ âm thầm dõi anh ấy một thời gian.

Mình cần biết… giày đỏ ấy, là của ai.”

Tôi và Thống Nam nhau vừa tròn năm.
Ba năm trung , bốn năm đại và một năm sau đại .
năm. có vẻ dài, nhưng tôi, nó trôi nhanh như một cái chớp mắt, bởi tôi chưa từng hoài nghi hay phải đắn đo gì về mối quan hệ này.
Chúng tôi đều đã có công việc ổn định. Tình và sự nghiệp đều êm đềm như mặt hồ không gợn sóng.
Chúng tôi thậm chí đã bắt đầu nói đến chuyện kết hôn.
Nhưng đúng là… cái gì quá ổn định cũng dễ sinh ra nứt. Chỉ là tôi không nứt đầu tiên lại đến cách này.
*
Tôi về nhà vào mỗi cuối tuần. sáu , trưa chủ nhật quay lại thành phố. Tuần này cũng không ngoại lệ… cho đến khi tôi và bố mẹ cãi nhau một trận nảy lửa. Tôi đã lớn tiếng mức cần thiết.
Và trong cơn giận dỗi, tôi bắt quay lại thành phố sớm một ngày.
Chập bảy, tôi kéo vali đứng trước cửa căn hộ của mình. Không báo trước cho Thống Nam, tôi định cho anh một bất nho .
Nhưng người bất … lại là tôi.
Tôi ghé căn hộ của Thống Nam, chúng tôi không dọn về ở chung vẫn muốn có khoảng không riêng tư. Tôi định bấm mật mã để vào nhà, nhưng vừa xoay người, mắt tôi chạm ngay vào một đôi giày cao gót đỏ đặt trước cửa nhà anh.
Đôi chân tôi như bị đóng đinh sàn.
Không thể nào.
Tôi bước đến gần, cúi người nhìn kỹ. Đúng là giày phụ . Gót nhọn, màu đỏ rực, size , loại giày mà tôi chưa từng đi.
“Có khi… có người rơi nhầm trước cửa nhà anh ấy…” Tôi cố tự thuyết phục mình. Nhưng giọng nói bên trong đầu lại lạnh lùng phản bác:
“Giày mà rơi thì phải rơi một chiếc, không ai rơi cả đôi, đặt ngay ngắn này đâu, Lâm Hy à.”
Tôi còn hoang mang thì một giọng vang phía sau:
“Chào chị!”
Tôi quay phắt lại. Một cô gái lạ, dáng người nhắn, mặt mộc, tóc cột cao, tay xách túi hàng tạp hóa. Cô ấy mỉm cười thân thiện.
“Em là cư dân mới chuyển đến, ở phòng này nè, sau này hy vọng được chị giúp đỡ nhiều ạ.”
Tôi gật đầu, mỉm cười phép lịch sự.
“Ừ, chào em.”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi một chút. “À, em thấy chị nhìn chằm chằm vào căn hộ này, sao ạ? Chị quen thân đôi vợ chồng này không?”
Tôi cau mày. “Đôi vợ chồng?”
Cô ấy gật gù, chỉ tay vào căn hộ của Thống Nam. “Thì đôi vợ chồng ở đây nè. Hồi trưa em vừa chuyển đồ vào, còn thấy hai người họ dắt tay nhau vào nhà. Tình cảm lắm ! Chắc là vợ chồng trẻ.”
Tôi chết lặng. Cổ họng như bị ai bóp nghẹt.
Tôi cố gắng giữ giọng bình thường. “Em chắc không?”
“Dạ chắc mà. Em đứng chờ thang máy ngay đây á. Thấy hai người họ vừa đi mua sắm về, tay xách đồ, rồi còn giỡn giỡn nhau. Em chắc mới cưới, còn mặn nồng dữ thần…”
Cô ấy nói tiếp gì đó tôi không rõ nữa. Mắt tôi như bị lớp sương mờ che phủ.
Tôi khẽ gật đầu rồi lùi lại, quay người bỏ đi ngay lập tức, tôi gọi trở về nhà mình.
Tôi về đến nhà mình khi trời đã hẳn.
Cửa vừa đóng sập sau lưng, tôi lập tức ngồi phịch ghế sofa.
Tôi bấm thoại, định gọi cho Thống Nam, nhưng ngón tay dừng lại ở nút “Gọi”.
Nếu tôi gọi bây giờ… thì sẽ nói gì? anh làm gì? Có phải anh vừa đi mua đồ … “vợ” về không?
Tôi siết chặt thoại trong tay. Hàng loạt câu thi nhau chạy đầu.
Anh ấy phản bội mình thật sao? Hay chỉ là sự hiểu lầm chết tiệt nào đó?
Cô gái kia nhìn nhầm?
Hay chỉ là bạn, đồng nghiệp, chị em gì đó thôi?
Tôi tự cười. Cười chính mình. năm nhau, vậy mà chỉ một chiếc giày và một câu nói của người lạ cũng khiến tôi chao đảo đến vậy.
Tôi thả người nằm dài sofa, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Tôi chưa từng mối quan hệ của mình có thể như này.
Tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có một người phụ khác đi giày đỏ đứng trước cửa nhà anh.
Đáng lẽ tôi gọi ngay. cho ra lẽ. Nhưng… tôi không thể. Không phải sợ sự thật, mà là… tôi không chắc mình đã sẵn sàng để nó.
Một phần trong tôi muốn lao sang gõ cửa căn hộ anh, hét cho ra ngô ra khoai.
Nhưng phần còn lại… lại sợ mình sẽ không kiềm chế được khi nhìn thấy mà mình không thấy.
Tôi nằm đó, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng.
Suy cuối cùng trước khi tôi thiếp đi kiệt sức chính là:
“Ngày mai… có thể mình sẽ âm thầm dõi anh ấy một thời gian.
Mình cần biết… giày đỏ ấy, là của ai.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương