Ngày kế, trời quang mây tạnh, nắng sáng phản chiếu tuyết nơi mái hiên, lóa mắt.
ta quỳ nhận thánh chỉ phong phi, như đang mộng.
Ngoài thánh ân của Phùng Dung, Nội vụ phủ còn đặc biệt ban xuống không ít trái tươi đông , khô cùng hai con trĩ đuôi dài rực rỡ.
Đến lúc ta biết, thì ra lũ giám mặt mày hầm hầm nơi Nội vụ cũng biết cười.
Lộc ban cuồn cuộn, khiến Tang cung náo nhiệt hẳn lên. Các phi tần tới lui , ngay mấy hoàng tử tan học cũng ghé qua xem vui.
Ta vội vàng bốc một nắm long nhãn, toan nhét vào tay của Du Nhi.
Nhưng Du nhi không chịu nhận.
Nó liếc qua cùng chim trĩ, lại nhìn trân bảo vóc, rồi kiêu ngạo ngoảnh mặt:
“Chỉ vậy thôi sao? Chẳng bằng cung mẫu hậu ta.
Một con gà rừng có gì ? Cữu cữu ta thắng trận khải hoàn, ngoại tổ phụ ta còn nói mang về cho ta hai con ngựa con nữa kìa.”
Các công chúa hoàng tử khác biết Du nhi là con của Hoàng hậu, lại biết ngoại thích nàng lập chiến công hiển hách, liền đồng loạt phụ họa.
Bàn tay ta cứng đờ, long nhãn dừng lửng lơ giữa không trung.
Diễm nhi khẽ kéo tay áo ta, ngoan ngoãn nhận :
“Mẫu phi, để Diễm nhi ăn.”
Một động tác , lại để Du nhi được áo vá chắp vá nơi ống tay của nó.
Du nhi bật cười:
“ ca, thật chẳng biết thẹn! nhặt đồ ta không thèm mặc, ăn thứ ta không thèm ăn, ngay mẫu phi ta không cần cũng nhận !”
Đám huynh muội bật cười ầm ĩ rồi chạy mất.
Diễm nhi im lặng, không nói một lời.
Ta suýt bật tiếng quở trách Du nhi, muốn nó xin lỗi cùng Diễm nhi.
Nhưng Du nhi lè lưỡi trêu chọc, xoay người chạy.
Diễm nhi chỉ lắc , ngoan đến khiến ta xót xa:
“Diễm nhi không thích mặc y phục , bộ này rất tốt rồi.”
Trên đời nào có đứa nào lại không thích áo ?
Ta căn dặn cung nữ thu gọn sức, ghi chép món vào sổ.
Diễm nhi nhìn sắc mặt ta, dè dặt hỏi:
“Mẫu phi sao không thử chút vóc, sức? Là không thích, hay quá ít?
Mẫu phi đừng buồn, Diễm nhi còn có thể giúp mẫu phi tranh được nhiều hơn.”
Buồn sao được? Ta mừng còn chẳng kịp.
Riêng đám vóc đã đủ để Diễm nhi có quần áo , chẳng cần nhặt y phục thừa của Du nhi nữa.
Ta hớn hở kéo tay nó, lần lượt ướm thử cuộn vải:
“Đợi mấy ngày mẫu phi gấp gáp may, đến Tết Diễm nhi có y phục mặc rồi.”
Diễm nhi ngẩn người ôm vóc, mắt tràn ngập bối rối, ngay lời nói cũng lắp bắp:
“…Những… những thứ này đều là may cho ta sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
Diễm nhi cúi thấp mắt, tự giễu khẽ cười.
“Không phải chỉ để may y phục, còn phải làm miếng lót gối, túi đựng sách. Mẫu phi còn phải nghĩ kỹ, xem có sót gì không.
Đúng rồi! Còn kia, phải nghĩ cách nấu thật bổ dưỡng, Diễm nhi gầy quá, mùa đông phải tẩm bổ.”
Lúc ướm thử y phục, ta nó gầy guộc đến mức khiến người ta kinh hãi.
Diễm nhi kinh ngạc nhìn ta, như không tin có người thật toan tính cho mình việc nhỏ nhặt.
Nó khẽ sờ mảnh trong ngực, thoáng lộ ra dáng vẻ ngây ngô của thơ.
Ta ngồi xổm xuống, khẽ xoa nó, trong cũng mình chẳng ra sao:
“Mẫu phi không phải không thích sức, chỉ là luyến tiếc chẳng nỡ dùng.
Chỉ sợ mình chẳng có bản lĩnh, một mai thất sủng, nếu cũng như Du nhi, không thể ở bên mẫu phi… ít ra còn chút sức để dùng nhờ người mang tin tức về.”
Diễm nhi ngây ngẩn nhìn ta thật lâu, rất nghiêm túc hứa hẹn:
“Diễm nhi rất thông minh, không để mẫu phi thất sủng, cũng không rời mẫu phi.”
Ta không dùng sự khôn lanh của Du nhi để phản bác, cũng chẳng nỡ nói với nó đạo lý rằng người chốn cung đình đổi thay, thân bất do kỷ.
Ta chỉ khẽ xoa , xác nhận tấm chân của một đứa :
“Mẫu phi tin Diễm nhi.”
4.
Đêm , Phùng Dung lật thẻ bài của ta, toan nghỉ lại trong cung ta.
Chợt Thù công công từ Khôn Ninh cung vội vã chạy đến truyền tin:
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương cũ tái phát, xin Người đi qua xem.”
Phùng Dung rời đi, ngoài kia tuyết đã ngừng, đất trời trong sáng một mảnh.
Ta cầm chiếc áo làm dở cho Diễm nhi, tiếp tục may vá.
Sau phụ hoàng đi rồi, Diễm nhi luống cuống đứng nép ở góc tường nhìn sắc mặt ta:
“Mẫu phi đừng tức giận, Diễm nhi giành phụ hoàng về cho người.”
Ta nhét quả quýt sưởi ấm bên lò vào tay nó để sưởi tay, mỉm cười:
“Mẫu phi đâu có giận, ngủ sớm đi.
Bệ hạ đi rồi, vậy là bớt một người tranh ăn khuya với ta đó.”
Quả nhiên là nhỏ, nhắc đến ăn liền phân .
Diễm nhi kéo chăn trùm kín , khe khẽ làm nũng:
“Vậy… mẫu phi, ngày mai con muốn ăn hầm hành, được không?”
“Được.”
Hôm sau, vào giờ ngọ, ta xào một đĩa hầm hành, lại dùng mỡ bò rán bánh.
Bánh nướng hai mặt vàng giòn thơm lừng, ta bưng thêm một bát canh xương đặt trước mặt Diễm nhi.
Nó khẽ chau mày, lại nhìn ta một cái, như hạ quyết , bèn ngụm ngụm uống cạn.
Chưa qua một chén trà, Diễm nhi bỗng nôn mửa tiêu chảy, khắp người nổi mẩn đỏ.
Thân thể yếu ớt nằm trên giường, nó vẫn cười với ta, như muốn khoe công:
“Mẫu phi, Diễm nhi rồi, người có thể đi mời phụ Hoàng đến rồi.”
Mời Phùng Dung đến có ích gì? Người đâu phải y.
Ta đang ruột gan rối bời, thì Thù công công đã chờ sẵn ngoài Tang cung, tươi cười chuyển lời Hoàng hậu quan :
“ hoàng tử nặng, chẳng bằng đợi bệ hạ hạ triều, nương nương giúp nhân bẩm một tiếng, để bệ hạ tối nay đến Tang cung xem qua?”
Ta còn bận chăm sóc Diễm nhi, đâu có rảnh chải chuốt bản thân, hầu hạ thánh giá?
Ta chỉ khách khí đáp:
“Đa tạ nương nương có , nhưng thiếp phải chăm sóc Diễm nhi, không dám kinh động bệ hạ.”
Nghe ta từ chối, nụ cười của Thù công công liền cứng lại, lộ vẻ hậm hực đi.
y kê hai thang thuốc, uống vào đến tối vẫn không chuyển biến.
Chẳng hiểu vì sao, ta cứ cảm Diễm nhi như đang giấu giếm điều gì.
Ta vội cho người mời Trần tới.
Trần vốn có kinh nghiệm nuôi , trước hỏi chuyện ăn uống, sau lại hỏi có nhiễm phong hàn không.
điều loại , cuối cùng cũng tình này có chỗ kỳ quặc.
“Vì sao nương nương không chịu sai người đi mời bệ hạ?”
Diễm nhi nằm trên giường, bất an nhìn ta, “lẽ nào con chưa đủ nặng?”
Nghe vậy, sắc mặt Trần biến đổi, khẽ kéo ta sang một bên, ép giọng thấp xuống:
“ nhân có biết vì sao phi nương nương phế không?”