Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Ừ.”

“Muội khó chịu.”

Huynh thở dài bao trước rồi ôm ta lòng, khẽ vỗ lưng, đợi cảm xúc ta lắng xuống.

“Ta… ta cũng chẳng rõ vì sao khó chịu, chỉ là… lòng bứt rứt.”

Ta nức nở ngực huynh.

“Ca ca hiểu.”

Huynh đưa gạt giọt lệ vương trên lông mi ta.

“Ca ca đây.”

Ta khóc rất lâu, đến khi ướt đẫm cả vạt áo huynh mà ta không chịu rời.

Huynh khẽ gõ chóp mũi ta, bảo ta là “đồ mít ướt.”

Ta siết chặt vòng ôm huynh, cười nói chỉ muốn “tiểu mít ướt” của ca ca mãi thôi.

12

Cố Hành Chỉ nhìn ta và ca ca, một người mài mực một người rửa bút, trên gương lộ vẻ “hận sắt không thành thép”.

“Ngươi không vợ, muội muội ngươi không gả chồng, hai người các ngươi đang ganh đua nhau đấy ư?”

Tiêu Thì Diên liếc y một cái, treo bút vừa rửa sạch giá.

“Ngươi thành thân rồi, không nhà bầu bạn cùng Thế tử phi ngày ngày chạy đến chỗ ta là có ý gì?”

“Ngươi tưởng ta muốn chắc?”

Cố Hành Chỉ thừ người tựa lưng ghế: “Lão phu phủ Lâm An Hầu bắt ta phải đến trông chừng hai người các ngươi nhiều hơn đấy.”

Lão Thái Quân của phủ Lâm An Hầu vốn nổi tiếng nhiệt tình.

Huynh hai mươi mốt tuổi chưa cưới vợ, ta mười sáu tuổi chưa định thân, bà cụ đã chân không vững cũng khăng khăng muốn giúp chúng ta tìm một mối duyên tốt.

Mỗi ta đến phủ Lâm An Hầu, lão Thái Quân liền kéo ta, giọng : “Tâm can ơi, có chàng trai khiến con vừa ý hay chưa?”

Ta chỉ sợ nếu nói “có” thì bà lại tới tấp.

Mà nói “không” thì bà lại gọi đến trước ta cả đống công tử ta chọn.

cũng nhờ Cố Hành Vi tới giải vây đưa ta .

“Chiêu Chiêu muội muội không có ai để ý thật sao?”

Cố Hành Chỉ trêu chọc một câu.

Ta bỗng , suýt nữa đánh rơi thỏi mực xuống đất.

“Ta…”

“Sao muội đỏ thế, Chiêu Chiêu muội muội?”

Y ghé sát lại, ánh mắt hệt lúc trước Cố Hành Vi đã từng nhìn ta.

“Cố Hành Chỉ, ngươi có chừng mực một chút.”

Mắt huynh sầm lại, Cố Hành Chỉ đành lầm bầm rồi ngồi thẳng dậy.

khi Cố Hành Chỉ , ta rõ ràng cảm nhận huynh có gì không ổn.

Huynh mỉm cười, song nụ cười chẳng vươn đến đáy mắt.

Gần đây huynh hay nhìn ta chằm chằm ta nóng bừng khắp người, vô thức né tránh tầm mắt huynh, nhưng càng thế huynh lại càng không vui.

“A Vi, muội bảo ca ca ta rốt cuộc sao thế?”

Ta đành phải tìm Cố Hành Vi mà .

Cố Hành Vi sắp thành hôn dạo này bị nhốt nhà không ra .

“Có lẽ huynh ngươi lo ngươi không tìm nơi gửi gắm, hoặc sợ muội muội chồng chịu tủi thân?”

“Nhưng huynh ấy chưa từng nhắc đến chuyện muốn ta xuất giá.”

Vả lại… ta chẳng hề muốn rời khỏi huynh…

13

Tiêu Thì Diên có nữ tử vừa ý chăng?

Nếu huynh thật lòng để mắt đến người

lòng ta bỗng tê buốt, chua xót và nghẹt thở cùng lúc ập đến.

“Minh An Quận chúa! Quận chúa! Người ra nhìn ta một chút!”

Xe ngựa khựng lại, bên náo loạn om sòm.

Một lực va đập mạnh ta loạng choạng suýt ngã xe.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta vừa toan vén rèm, không ngờ một kẻ đã nhào chỗ cửa xe.

“Quận chúa! Quận chúa! Ta là Tần Thăng đây! Quận chúa!”

Ta mỗi ra đều gọn nhẹ, theo cùng chỉ có phu xe và A Trí tỷ tỷ.

Chẳng ngờ tên này lại xông thẳng xe.

“Ta không quen ngươi.”

Ta cố nén sợ, bắt bản thân phải giữ bình tĩnh.

“Quận chúa, mấy hôm trước buổi du xuân người nhìn ta một , sao giờ nói không quen!”

“Quận chúa, ta thật lòng mến mộ người, người gả ta không? Ta nguyện… nguyện dâng cả mạng sống người.”

Hắn bò về phía ta dã thú phát cuồng.

Ta sợ đến độ đờ người, bên xe quá chật, chẳng có chỗ để né.

“Cút !”

Hắn tóm cổ áo ta, ngay lập tức khiến ta dựng hết tóc gáy.

Bên phố xá ầm ĩ, ta nghe tiếng phu xe gào , A Trí tỷ tỷ từ phía túm chặt cổ chân tên kia khiến hắn không thể nhào tiếp về phía ta.

Hắn tiến không bèn quay sang siết bả vai ta, suýt thì kéo cả người ta ngã ngực hắn.

Chợt khung cửa xe bị một thanh kiếm đâm thủng, có người tung cước đá văng kẻ kia, đồng thời ôm ta lòng.

Khi ta tỉnh lại, người cứu ta đã rồi.

phòng yên tĩnh vô cùng, ta đứng dậy bước ra thì Tiêu Thì Diên đang lau chùi lưỡi kiếm lóe tia sáng lạnh.

“Ca ca.”

Ta đứng cửa gọi huynh.

Bàn huynh dừng lại, trên liền hiện nụ cười quen thuộc: “Chiêu Chiêu tỉnh rồi.”

Huynh lau sạch rồi kéo ta lòng, dịu giọng : “ sợ hả?”

Mắt ta đỏ hoe, giọng : “Kẻ … hắn túm áo muội.”

Huynh ghì chặt ta, lực mạnh đến mức muốn hòa tan ta xương thịt .

“Lỗi ca ca, là ca ca không bảo vệ muội thật tốt.”

Ta lắc đầu, hít mũi ngước nhìn huynh: “Chiêu Chiêu không sao, có một người đá bay gã ấy, muội tận mắt .”

Mắt huynh thoáng nét thâm trầm, khóe môi nhoẻn cười nhưng không nói.

“Hắn đâu rồi?”

“Ca ca có thể mời hắn đến đây không? Muội muốn cảm tạ người ấy.”

“Ca ca?”

Ánh nhìn huynh rơi ta.

Một lúc lâu huynh mới cất giọng: “.”

“Đúng là đa tạ hắn.”

14

Tiêu Thì Diên không ta gặp người kia, nói con gái không tùy tiện gặp nam bên .

Nhưng ta đích thân nói một lời cảm tạ, vì tình huống hôm thực sự quá hiểm nghèo.

Ta đứng đợi hòn giả sơn hoa viên Vương phủ, chỗ là đường qua tiền sảnh.

Chừng nửa nén hương, ta nhìn một nam khoác áo xanh với phong thái tiêu sái, gia dẫn qua.

Dung mạo y không thanh thoát ca ca, cũng chẳng phong lưu tuấn lãng Cố Hành Chỉ.

Trên người y toát vẻ hiệp khách, bộ thanh y buông lơi chẳng hề câu nệ.

“Tiểu cô nương nấp chi?”

Sao y phát hiện ra ta?

Ta bèn bước ra từ giả sơn, hành nữ lễ.

“Tiểu không dám nhận đại lễ của Quận chúa.”

Y cong mày cười né tránh.

“Ngài đã cứu ta, ta đến để tạ ơn.”

“Quận chúa khách sáo, chỉ là tiện mà thôi.”

Y cất tiếng cười sảng khoái, bỗng nhiên ghé lại gần: “Quận chúa thoát tục thế này, này ra dẫn theo vài thị vệ.”

Ta thoáng ngửi mùi trúc thanh mát trên người y, thật đặc biệt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương