Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi không ngờ lời A Loan về vận xui của Kiều lại đến nhanh như vậy.

Hôm nay trời đẹp, vốn dĩ tôi đang dọn dẹp căn phòng thuê.

Chuẩn bị trước khi đi du lịch thì sắp xếp nhà gọn gàng một chút, ngờ bị tiếng chói tai dọa cho giật cả mình.

việc nhận đồ ăn , gần như chẳng bao giờ có ai đến nhà tôi, lại còn gấp gáp và ầm ĩ như thế.

Tôi qua mắt mèo thì ra là em tôi.

Ban tôi còn định giả vờ như không có nhà.

Nhưng nó cứ liên tục, vừa vừa gào to:

“Chị, có gấp! Em chị ở trong đó !”

Tiếng nó lớn đến mức hàng xóm bên cạnh đều nghe , thậm chí có người bắt càu nhàu trong nhóm cư dân .

Tôi bực bội mở , liền mặt lo lắng của nó.

Vừa mở , Trần Viễn đã quỳ sụp xuống ngay trước mặt tôi.

Tôi giật mình, vô thức lùi lại một bước.

“Chị ơi, Kiều Kiều… Kiều Kiều bị người ta bắt cóc … Bọn họ đòi 50 vạn mới thả người.”

“Gì cơ? Bị bắt cóc á??”

nghe hoang đường!

Trần Thần Viễn cúi gằm mặt, đầy hổ thẹn:

“Hôm qua em Kiều Kiều đi bar, có một gã đàn ông cứ đeo bám không buông, người ta đông , em chẳng . Kết quả Kiều Kiều bị họ lôi đi mất…”

?

Tôi nghe choáng váng, giác như thể không xảy ra trong xã hội hiện đại vậy.

Tôi nó chẳng khác gì thằng ngốc:

“Thế mày không báo cảnh sát?”

“Kiều Kiều trước khi bị kéo đi không cho em báo… Bọn bắt cóc là người của thiếu gia họ Trịnh.”

Trần Viễn ấp a ấp úng, chẳng đuôi gì khiến tôi càng thêm bực:

“Có thì tìm cảnh sát, lại đi đưa tiền cho bọn nó? Định bao cát cho người ta chắc?”

Lúc A Loan cất giọng:

“Chẳng bị bắt cóc gì đâu. Đứa trong bụng Kiều vốn dĩ không con em em.”

Tôi trố mắt. Kiều gan to bằng trời đấy à?

Chưa kịp tiêu hóa hết thông tin, A Loan lại thong thả tiếp:

chẳng qua là cho đội mũ xanh còn muốn moi thêm một khoản. Nhưng bụng mang con người khác còn tìm đến em em, đương nhiên sẽ nếm ít đau khổ thôi.”

Tôi chợt bừng tỉnh, hóa ra là như thế.

Hóa ra em tôi chỉ là thằng dự bị đội nón xanh thôi, thảm .

Tôi gật khoảng không trước mặt.

Không ngờ động tác đó lại khiến thằng em hiểu lầm:

“Chị… chị đồng ý cứu Kiều Kiều hả?”

Tôi lạnh lùng lườm nó:

“Mơ đẹp nhỉ? liên quan gì đến tao? Một xu tao cũng không bỏ ra.”

Nó vẫn quỳ đó, cạnh tủ giày, không chịu đứng lên:

“Không đâu chị, chị giúp em. Em cô ấy sắp cưới , hơn nữa cô ấy còn là thân của chị…”

“Tao không có loại thân đó, cũng chẳng có đứa em như mày.”

Tức đến mức tôi cầm chổi quét nhà đuổi thẳng nó ra . Ban nó còn lì lợm không nhúc nhích.

“Cút ngay, không thì tao báo công an. Lúc đó để công an trực tiếp đi cứu người.”

Trần Thần Viễn hoảng loạn:

“Không đâu chị! Chị vậy, Kiều Kiều sẽ mất mạng mất!”

Đóng lại, tôi thở dài:

“Haizz, đúng là rùa mù gặp đậu xanh, má bỉm sữa ngu ngốc gặp trúng tra nữ. Một cặp trời sinh.”

Em tôi thì vừa ngu vừa nhu nhược, trò vớ vẩn nó cũng tin, còn định sự mang tiền đi chuộc người.

Tống thằng em ra khỏi nhà, cuối cùng tôi cũng yên tĩnh.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.

Tôi mở tủ lạnh lấy ra một lon bia, trong lòng vẫn còn chút bực bội.

A Loan :

“Em em cũng sắp gặp xui . Nó quấn lấy con nhỏ Kiều lâu, vận thế bị ảnh hưởng. Anh nhân trung nó sẫm đen, chắc chắn không may mắn gì đâu.”

Tôi “phụt” cười thành tiếng:

“A Loan, giờ anh như thầy bói ấy.”

“Ừ, nếu anh bám thêm chút nữa trên người nó, chắc nó càng xui hơn.”

Hahahaha… tôi cười đến gập cả người.

Nhưng cười xong, tôi lại suy nghĩ dấy lên trong lòng:

Kiều lại thành ra thế nhỉ? Tôi nhớ trước đây cô ta đâu như vậy. Dù tham tiền , nhưng cũng đâu có gan to đến mức .”

Tôi nhớ lại hồi trước.

Khi ấy tôi bận, vừa bận vừa nghèo, chẳng ai muốn tôi.

Kiều liền trở thành người duy nhất.

Cô ta đối xử tôi không tệ, thỉnh thoảng còn rủ tôi đi chơi. Cô ta luôn nhấn mạnh rằng chúng tôi là thân nhất.

“Thanh Thanh, chúng ta là chị em tốt, chị em thì tặng quà cho nhau.”

Cô ta thường mượn danh “chị em” để khiến tôi tặng kia.

Nhưng hồi đó vẫn chưa đến mức lừa lọc hay phản bội.

Tôi cũng từng khuyên nhủ cô ta…

A Loan lại lên tiếng:

“Người trước kia thế không quan trọng. Chẳng lẽ em không thiếu gia họ Trịnh là hạng người gì? Không em em là hạng gì à? Loại như Kiều, trong mắt chỉ có lợi ích cho bản thân, có từng lòng em.”

Haizz… A Loan còn thấu như vậy.

đúng là, Kiều, tôi chẳng có cả. Tôi cũng mối quan hệ đó chẳng lành mạnh gì.

Nhưng bây giờ thì tôi cũng không quan tâm nữa.

“A Loan, anh tốt đấy, lúc cũng an ủi tôi.”

xong câu đó, tôi về phía trước, một chiếc chăn bỗng bay phủ lên người tôi.

Tuy không anh, nhưng chiếc chăn sự rất ấm.

“Giỏi A Loan, mấy việc anh dễ ợt. Trừ việc không hình dáng anh, thì tôi anh thực sự tồn tại.”

Tôi có giác như A Loan hơi chu môi:

“Thì ta vốn tồn tại . Không tin thì ai rót nước, ai đắp chăn cho em? Trước đây em lập nhiều kế hoạch lắm ? Đi thôi, mình ra chơi.”

“Ừ, đi ngay bây giờ!”

“Hả? Giờ là nửa đêm đó.”

Tôi nháy mắt:

“Sợ gì! Đây mới là tự do!”

Tuy đã khuya, nhưng tôi vẫn vô cùng hào hứng, có giác như mình đang một mạo hiểm.

Trước đó tôi vốn đã thuê sẵn một chiếc xe để chuẩn bị cho chuyến đi. Tôi đưa A Loan cùng lên xe, còn tượng trưng cài dây an toàn cho ghế phụ.

Bên trời đã giăng kín, tôi như có giác rời xa thành phố.

“Lên đường ! Hướng ra rìa thành phố ~”

Tôi vừa lái vừa hát, tâm trạng sảng khoái chưa từng có.

Càng rời xa trung tâm, cảnh vật càng tiêu điều, bầu trời lại càng rực rỡ.

Tôi dừng xe bên vệ đường, ngả người xuống bãi cỏ.

“Đẹp A Loan ơi, tôi nhận tự do !”

“Thanh Thanh, em có nhảy không? Nếu bây giờ có thể cùng khiêu vũ một điệu thì tuyệt lắm.”

“Tôi không đâu.” Tôi có chút ngượng.

“Không ! Anh dạy em, sẽ có cơ hội thôi.”

Giọng A Loan tràn đầy tự tin.

Tôi gật anh trong bóng đêm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương