Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi lo xong mọi , tôi lái xe quay lại thành phố.
Trên xe, A Loan nghiêng đầu hỏi tôi:
“Thanh Thanh, em còn tâm nguyện không?”
“Không còn. Mỗi ở bên anh em đều vui, điều may mắn nhất của em chính là được gả cho anh một lễ âm hôn.”
“Anh cũng vậy.”
Tôi đưa tay ra, khoảng không vô hình mà nắm lấy tay A Loan.
Thật tốt biết . Trong năm đời, tôi lại được “bòn” thêm một người chồng vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa còn xong tất cả những điều từng muốn thử.
Danh sách di nguyện trong cuốn sổ tay của tôi đã được gạch sạch.
Tôi còn về cha mình.
Em trai tôi thì vẫn y như cũ, sống lay lắt nhờ vào rượu chè.
Khó khăn lắm mới gom góp được 50 vạn để chuộc người, thế mà Lý Kiều lại bỏ theo một đại gia khác.
Lần này lại vét sạch cả nhà, tôi căn nhà ngổn ngang rác rưởi.
Trần Viễn vừa mở miệng đã hỏi tôi có còn dành dụm không.
“Chị mày tháng sau là không còn sống nữa rồi, còn có để dành sao? Cái thẻ này, đây, đã trống rỗng rồi, trong đó chị xài rồi.”
Nói xong tôi còn lắc lắc cái thẻ trong tay.
Trong Trần Viễn toàn oán hận, nhưng lại chẳng dám tôi thật sự.
Đúng là phế vật.
Tôi chỗ ở của bọn họ.
Thật sự, sao lại sống tệ hại thế này.
Nếu không phải nhờ tôi chống đỡ, e là vốn dĩ họ cũng chỉ có thể sống thế này mà thôi.
Tôi không còn nợ họ nữa.
Lúc rời đi, tôi để lại vài vạn cho mình, dặn bà phải sống cho tử tế.
tôi rơi vài giọt nước :
“Thanh Thanh, có lỗi với con.”
bà cũng từng nói vậy, chỉ là để moi thêm từ tôi.
“Đây thật sự là số cùng rồi. Ân sinh dưỡng con đã trả xong. Mong kiếp sau ta đừng lại nữa.”
Tôi thật sự, chẳng còn đau lòng nào cả.
Thế nhưng A Loan thì lại bất bình, anh nói không thể chịu được cảnh tôi đã quá cho em trai, mà hắn ta lại đối xử với tôi như vậy.
A Loan lặng lẽ trèo cửa sổ vào, khống chế cái ghế đánh liên tiếp người Trần Viễn.
Ghế giáng xuống nhanh và mạnh.
Trên người Trần Viễn toàn mùi rượu nồng nặc, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
“Ai… ai đang đánh tao??”
Nhưng chẳng có ai trả lời, cái ghế vẫn tiếp tục nện xuống người hắn.
Chỉ mình tôi nghe rõ A Loan đang lặp đi lặp lại:
“Cho mày dám nạt Thanh Thanh, cho mày dám nạt Thanh Thanh.”
Người ta chỉ thấy ghế đang tự động đánh người, nhưng lại chẳng thấy bóng ai.
kịp tỉnh rượu, Trần Viễn đã bị dọa điên:
“Có ma!!!”
A Loan đứng ngay cạnh tôi:
“Hả giận ?”
“Ừm… Giá mà em anh sớm hơn. Có lẽ cuộc đời em đã không thành ra như thế này.”
Thế nhưng cơ thể tôi lại tệ đi.
Tôi đã đầu cảm thấy khó chịu, cơn đau trên người khiến tôi gần như không chịu nổi.
“Á… A Loan, em đau quá.”
Về đến phòng trọ, A Loan tìm thuốc giảm đau cho tôi.
Cơn đau mới dịu đi đôi .
Tôi nhận thức rõ, mạng sống của mình thật sự chẳng còn nhiêu nữa.
Nhưng tôi lại không thấy khổ sở, chỉ có tiếc nuối.
“Thật ra em vẫn muốn được đi xem cực quang một lần… nhưng cơ thể em không cho phép ngồi máy bay nữa rồi.”
Tôi thở dài về phía A Loan.
A Loan không nói .
Anh chỉ rót cho tôi ly nước, lại lấy thêm chăn đắp cho tôi.
Tôi nằm trong căn phòng trọ này, toàn thân vẫn còn đau nhức.
Lơ mơ một lát, tôi ngủ thiếp đi.
ngủ được lâu, A Loan liền gọi tôi tỉnh dậy:
“Thanh Thanh, dậy đi.”
Trong phòng trọ của tôi không bật đèn, nhưng có vài dải sáng chiếu tường, như một cực quang thu nhỏ.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
Ngay trong căn phòng trọ này, tôi đã thấy cực quang.
A Loan hứng khởi nói:
“Anh thông minh ghê ! Luôn có cách giải quyết khó khăn mà! Không thì, kiếp sau mình lại cùng đi xem cũng được.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
lại trôi .
tôi tỉnh táo lúc ít, mà chìm trong cơn đau thì lại .
A Loan luôn nghĩ ra đủ trò để chọc tôi vui.
Anh cùng tôi chơi cờ, kể cho tôi nghe vài thú vị.
Anh còn kể của Lý Kiều.
Lý Kiều tuy chạy theo đại gia, tưởng rằng từ đó sẽ sống sung sướng, kết quả lại bị vợ của đại gia kia đánh cho nửa sống nửa chết.
A Loan còn chước giọng điệu bà vợ kia, diễn y như thật:
“Con hồ ly tinh ở đâu ra! Dám mang cả nghiệt chủng đến cửa nhà ta lượn lờ hả?”
Tôi phì cười thành tiếng.
A Loan cũng bật cười theo.
“Thanh Thanh, hay là mình ăn lẩu lần nữa để ăn mừng đi, thiện có thiện báo, ác có ác báo!”
“Được đó!” tôi sáng rực .
Lần ăn lẩu này, A Loan có vẻ như tham gia hơn.
Anh giả vờ cả quá trình như thể cùng tôi ăn.
Khói nghi ngút phủ quanh bàn lẩu.
Thế nhưng tôi lại chẳng còn cảm nhận được hương vị của lẩu nữa
Trong tháng cùng của đời mình.
Dù có coi thuốc giảm đau như kẹo mà nuốt, cũng chẳng thể kìm được cơn đau.
“A Loan… em thật sự sắp được ở bên anh rồi.”
A Loan không đành lòng, dịu dàng ôm lấy tôi.
“Thật ra em không sợ c.h.ế.t đâu. A Loan, sắp được anh, em thấy vui.”
A Loan mở cửa sổ ra, gió bên ngoài lùa vào.
Ngọn cây ngoài kia đã đ.â.m chồi non.
Mọi thứ đều tràn đầy sức sống.
Còn tôi thì chỉ có thể nằm trong phòng.
Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ là khoảnh khắc duy nhất khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn sống.
Tôi vốn định chợp một lát.
“Á.”
Cơn đau lại bất ngờ ập đến.
Tôi không kìm nổi phải bật ra tiếng rên.
A Loan hoảng hốt vội vàng đi tìm thuốc giảm đau.
“Không cần đâu A Loan, anh ở bên em thôi… thuốc giảm đau… chẳng còn tác dụng nữa rồi.”
Mấy loại thuốc này tôi đã uống quá , giờ chẳng còn hiệu quả nào.
A Loan cũng nhận ra, chỉ khẽ thở dài, rồi đầu kể cho tôi nghe.
Những câu chẳng hề thú vị. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn kể lần này đến lần khác.
Hôm nay tiết khá đẹp.
Tinh thần tôi cũng tốt được một .
“A Loan, mình đến ngọn đồi kia đi, nơi đây mình từng cùng nhau đào mộ ấy.”
A Loan lại không vội đồng ý:
“Thanh Thanh, cơ thể em bây giờ…”
Nhưng tôi kiên định:
“A Loan, em muốn đi. Nếu không thể ở bên anh lần , đó mới là điều em hối tiếc.”
Không cãi lại được tôi, A Loan chỉ đành gật đầu đồng ý.
Tôi tốn , cùng cũng tìm được người đưa mình đến ngọn đồi mà tôi đã mua đó.
Quả nhiên, quan tài của A Loan đã nằm ở nơi này.
Tôi nằm trên sườn đồi, ngọn đồi ấy giờ đây đã phủ đầy hoa cỏ.
A Loan nằm ngay cạnh tôi.
“A Loan, nhất định anh phải đợi em nhé.”
A Loan tôi, nghiêm túc gật đầu:
“Kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm thấy em tiên.”
Trong đầu tôi chợt như cuốn phim quay chậm, lướt từng cảnh tượng của cả đời mình.
Nhưng quãng ngắn ngủi với cha và em trai lại chỉ chiếm một phần nhỏ.
Phần lớn hình ảnh đều là tôi và A Loan, tôi cùng cưỡi voi, cùng ngắm sông băng…
Còn có lần tôi kéo tai con nai rồi nói nó giống A Loan, anh tức đến giậm chân.
Một năm này vừa dài, lại vừa ngắn, nhưng chính là quãng rực rỡ nhất của đời tôi.
Trong lòng tôi lại tràn đầy thỏa mãn.
Một kẻ c.h.ế.t đi cũng chẳng ai quan tâm như tôi, lại được A Loan bầu bạn trọn một năm.
Tôi chợt bừng tỉnh:
“ rồi A Loan, em phải đốt bùa hộ thân thôi.”
“Ừ.”
Nói xong, tôi tự tay đốt đi bùa hộ thân của A Loan.
Bóng hình anh tôi dần nhạt đi.
“Thanh Thanh, tạm biệt. nhanh thôi… ta sẽ lại.”
Đến khi hình bóng anh hoàn toàn biến mất, tôi mới đầu lẩm bẩm hướng về phía anh biến mất:
“Thật tốt quá, được hời anh đẹp trai thế này, còn có nhiêu của hồi môn, kiểu cũng là em lời rồi.
“Một năm , ngay cả lúc em đi vệ sinh anh cũng dõi theo, em chẳng còn bí mật nào nữa !
“Nhưng mà… em vẫn thích anh. A Loan chính là A Loan tuyệt nhất trên thế này.
“Anh đã chăm sóc em như vậy, kiếp sau để em chăm sóc lại cho anh.
“A Loan, nhanh thôi… em sẽ thật sự được ôm lấy anh rồi.”
Gió lướt bên tai tôi, nhưng đã chẳng còn giọng nói nào của A Loan vang nữa.
Tôi nắm chặt sợi chỉ đỏ ấy.
Kiếp sau, nhất định tôi sẽ lại ở bên nhau.
Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Cơn đau một lần nữa quét óc tôi.
Tôi cùng khép lại.
Mơ hồ trong cơn mê man, tôi nghe thấy giọng A Loan:
“Thanh Thanh, nắm chặt sợi chỉ đỏ, đừng để lạc đường.”