Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lần này, tôi lại đi máy bay – xe lửa – xe khách đến nhà chủ thuê.
là dãy biệt thự liền kề sang trọng ấy, là nhiệt tình nồng hậu từ nhà họ Từ.
Chỉ có điều, lần này tôi đến, tâm trạng đã khác trước, ý nhiều hơn.
Người nhà họ Từ cũ, vô cùng niềm nở, đưa tôi đến phòng mà A Loan đã sinh thời, còn dặn tôi buổi tối xuống dùng cơm.
Vừa bước vào, A Loan đã bay thẳng đến chiếc giường cũ của .
Tôi nhìn quanh căn phòng mà anh từng , khắp nơi treo đầy giấy khen, ảnh chụp.
Càng nhìn tôi càng kinh ngạc:
“A Loan à? Trước đây anh giỏi vậy, ngay tiếng Anh tôi còn bập bõm, mà mấy ngoại ngữ này anh đều hết à?”
A Loan bật dậy trên giường:
“Ừ, trước kia họ luôn coi anh là người kế thừa mà bồi dưỡng. Nhiều trò vui anh đều chưa từng chơi qua, chỉ nhớ toàn vùi đầu học tập.”
Tôi liếc nhìn đống sách chất chồng:
“Những thứ này… anh đều đọc hết rồi à?”
A Loan gật đầu.
“Xem ra, cuộc của nhà giàu cũng chẳng đơn giản bình dị gì đâu nhỉ.”
A Loan bị tôi chọc cười:
“Ha ha ha, đúng là chán ngắt thật.
“Bố anh cũng không giống bố người khác, họ nào cũng rất nghiêm khắc. dường đời nào của nhà họ Từ cũng đều vậy.”
“Ôi, anh là do bị gia đình chú ý, còn tôi thì ngược lại, bị gia đình lơ là. Thế nên mới gọi là đồng bệnh tương lân đó.”
Tôi cùng A Loan đi dạo quanh căn phòng, thêm vài điều về khứ của anh.
Nhà họ Từ là một đại gia tộc giàu có, cực kỳ coi trọng người kế thừa.
Từ A Loan ra đời, mọi thứ cuộc đã lên kế hoạch, thậm chí còn định sẵn hôn nhân môn đăng hộ đối.
không xảy ra bất trắc, thì giờ đây anh hẳn đã kết hôn cùng tiểu thư tập đoàn trang sức.
đầu tôi dần ghép lại những mảnh ghép A Loan chính là người thừa kế xuất sắc nhất nhà họ Từ.
ra đi của anh khiến họ vô cùng đau lòng.
Họ muốn tìm cho anh một mối ràng buộc nơi dương gian.
Và thế là họ tìm đến tôi.
Bọn họ còn muốn A Loan quay về.
Bữa tiệc tối của nhà họ Từ vô cùng xa hoa thịnh soạn.
Ông Từ, bà Từ ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, lại không vị trí chủ tọa.
Chỗ ấy lại có một đạo sĩ già lạ lùng .
Tôi thấy có chút kỳ quái, mà thái độ của ông bà Từ đối với đạo sĩ kia lại hết sức cung kính.
Tôi tùy tiện tìm chỗ xuống. Vừa yên, đạo sĩ liền cất tiếng hỏi:
“ Trần, có thể nhìn thấy Từ A Loan rồi chứ?”
Tôi nhìn sang A Loan cạnh, thấy anh khẽ lắc đầu.
Tôi hiểu ý, đáp dứt khoát:
“Không thấy.”
Đạo sĩ tỏ vẻ không hài lòng, lại hỏi lần nữa:
“ Trần, thật là không nhìn thấy A Loan sao?”
Tôi kiên định:
“Không thấy.”
đạo sĩ khẽ lắc đầu, quay sang ông bà Từ:
“Xem ra công tử nhà người không muốn gặp mặt hai vị.”
Mặt tôi hơi méo xệch, lòng thầm nghĩ:
Giải thích kiểu gì thế này? Người c.h.ế.t rồi, còn gặp gì mà gặp.
Bà Từ lập tức khóc òa:
“Con trai của ơi, sao con lại không chịu gặp chứ hu hu…”
Bữa tiệc lập tức hỗn loạn. Tôi bước tới cạnh ông bà Từ:
“Xin mạn phép hỏi một câu… Tại sao mọi người lại muốn gặp A Loan?”
Bà Từ xúc động đến mức run giọng:
“Con trai tôi c.h.ế.t oan uổng! Tôi dốc bao tâm huyết, cuối cùng lại mất mạng. Sao nó lại không chịu gặp tôi chứ…”
Tôi hỏi mà không hiểu:
“Gặp rồi thì có ích gì chứ? Sao người A Loan thật muốn gặp mọi người?”
Bố của A Loanném thẳng muỗng xuống, tức giận nói:
“Đương nhiên phải gặp! Nó chính là người thừa kế của nhà họ Từ. Chỉ cần nó còn có ý thức thì phải cống hiến cho Từ gia. Bao nhiêu sản nghiệp, gia tộc này chẳng lẽ không cần nó duy trì? Sao nó có thể ích kỷ thế? Cho dù nó làm quỷ, nó cũng phải quay về giúp Từ gia!”
đạo sĩ cũng mở miệng:
“Hiện giờ cục diện nhà họ Từ bất ổn, hồn phách công tử A Loan nguyện ý ra tay giúp đỡ thì tình hình tốt lên nhiều.”
Tôi thật tức đến bật cười, không đâu ra dũng khí mà hất tung bàn tiệc trước mặt.
Chén bát, thức ăn rơi loảng xoảng khắp nơi.
sảnh tiệc im phăng phắc.
Tôi ngừng lại một nhịp, rồi hết can đảm nhìn thẳng vào họ:
“ người đã từng nghĩ đến chưa, A Loan không muốn, anh ấy không muốn dưới hình thức quỷ! Anh ấy không phải là người thân của người sao? Chỉ vì gọi là gia tộc mà người không anh ấy đi đầu ? Thế thì khác gì coi anh ấy một con ch.ó nuôi nhà?
Trước đây anh ấy là một con người động, cho dù c.h.ế.t rồi, cũng là một hồn ma mang tên Từ A Loan. Anh ấy không phải thú cưng! Càng không phải công cụ người đạt mục đích!”
Tôi cũng không rõ câu này là tôi nói bênh vực cho A Loan, hay cũng là cho chính bản thân .
Nói xong, tôi tức tối bỏ ra khỏi nhà họ Từ.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑡𝑜̛́ 𝑙𝑎̀ 𝑄𝑢𝑎̂́𝑡 𝑇𝑢̛̉, 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̆𝑛 𝑐𝑎̆́𝑝 𝑏𝑎̉𝑛 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑒́.
Chính tôi cũng không đâu ra gan ấy.
Tôi tự giễu, giá mà trước đây cũng dũng cảm vậy thì đã chẳng bị gia đình đè nén nhiều năm thế.
“Thanh Thanh… hu hu hu…”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy A Loan khóc.
Tôi đi rất nhanh, cũng rất vội.
A Loan đã không thích nơi này, vậy thì tôi cũng chẳng việc gì phải lại.
bà Từ dẫn đạo sĩ đuổi theo:
“ Trần, xin dừng bước. Trần.”
Tôi dừng lại, nhìn người phụ nữ đã ngoài năm mươi ấy.
“ Trần, A Loan… thật không trở về sao?”
Đôi mắt bà đẫm lệ.
Bà nhìn vào mắt đỏ hoe của A Loan, lắc đầu.
Từ đưa cho tôi một lá bùa:
“Đây là bùa giữ hồn, ngăn A Loan đi đầu . Giờ nó không muốn quay về, thì cứ nó đi đầu thôi. Cảm ơn , Trần.”
Tôi ngẩn ra:
“Bà lại đưa cho tôi ư? Chẳng phải người muốn A Loan quay về sao? Sao lại…”
Bà Từ cũng khựng lại:
“Vì ngoài thân phận là người Từ gia, tôi còn là nó.”
đạo sĩ nhìn tôi một , rồi đưa cho tôi một sợi chỉ đỏ:
“Phu nhân là người có lòng từ thiện, đã không thể cưỡng cầu thì bần đạo tặng thêm một món. Trần và Từ A Loan có duyên, dùng sợi chỉ đỏ này làm dẫn dắt, kiếp sau hai người có thể gặp lại.”
Tôi thấy A Loan ôm , không nói gì.
Sau khi đưa tôi bùa và sợi chỉ đỏ, bà Từ đạo sĩ dìu đi.
Tôi vuốt ve lá bùa tay, thì ra chính nó đã giữ hồn A Loan lại cõi này.
“A Loan, chỉ cần tôi đốt lá bùa này, anh đi đầu .”
Tôi nhìn A Loan, lòng vốn đã luyến tiếc người đã ngày đêm cạnh .
tôi không thể ích kỷ vậy, anh ấy đã lang thang nhân gian lâu rồi.
“Không cần. Anh muốn em.”
A Loan lắc đầu, bước tới ôm chặt tôi:
“Anh cùng em đi hết mấy tháng cuối này. Giờ sức mạnh của anh đã mạnh hơn, anh có thể bảo vệ em. Thanh Thanh, anh không oán hận cách họ đối xử với . không nhờ họ, anh cũng chẳng thể gặp em.”
Tôi ôm lại A Loan.
Ôm rất lâu, tôi thấy bầu không khí nặng nề .
“A Loan, đến đó anh muốn đầu làm gì? Em nghe nói muốn đầu làm mèo phải chờ rất lâu, vì mèo chẳng cần đi làm, ai cũng muốn làm mèo ấy, ha ha ha.”
A Loan cau mày, mặt mũi nhăn nhó:
“Mèo? Không, anh chỉ muốn làm người. Chỉ có làm người mới nhanh chóng em .
em muốn làm mèo, thì anh cũng không ngại mèo đời.”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không không, em cũng không muốn đâu.”
Tôi sợi chỉ đỏ từ túi ra:
“Đến đó em chọn một ngọn núi, đào hố chôn chung hai ta, rồi sợi chỉ đỏ này lên, vậy kiếp sau chắc chắn ta đầu cùng nhau.”
Tôi dùng tiền nhà họ Từ đưa mua một quả núi nhỏ.
Cầm xẻng, tôi hì hục đào hố.
“Xem ra thật muốn đào hố chôn anh nhỉ? Chỉ tiếc ngọn núi hơi trọc.”
A Loan sửa lại:
“Là chúng ta.”
Dù chỉ có một tôi làm, lại chẳng thấy mệt chút nào.
Nhanh chóng đã đào xong một hố lớn trên sườn núi:
“Chỉ tiếc không đặt quan tài của anh vào đây, vậy là chúng ta có thể hợp táng rồi.”
A Loan nhìn hố tôi đào:
“Anh có cách. Thanh Thanh, em yên tâm, kiếp sau nhất định chúng ta gặp lại.”