Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cần Vương vốn tự phụ, chỉ cho kiểm tra kỹ lưỡng nam giới các ải, hoàn toàn không ngờ tới một đấng quân vương đường đường có thể thay y phục nữ nhi.
sau khi điểm trang trâm hoa, tô son điểm phấn trông đáng yêu lạ thường. Ta véo má hắn: “Sau gọi ta , giọng phải nhỏ nhẹ một .”
“ …”
ngoan ngoãn gật đầu. Ta vô cùng hài lòng. Hắn tuy ngốc nghếch nhưng cái biết nghe lời, từ năm ba tuổi đã rất thích gánh tội thay ta.
Mỗi lần ta mang bánh ngọt đến thăm, hắn đều cười ngây ngô : “Chì Ngư không phạt tốt rồi.”
Lời ấy luôn khiến ta mềm lòng.
4
Lan Lăng cách kinh thành sáu trăm dặm về phía Đông Nam. Ta mang theo nước và lương khô đã chuẩn sẵn, đêm lên đường.
Nửa tháng sau, chúng ta tránh quan binh và đến Lan Lăng. Ta sắp xếp cho một khách điếm gần đó, còn mình cầm theo khóa trường mệnh của hắn gõ Tiêu gia.
Khóa trường mệnh do Tiêu thị tặng hắn vào dịp đầy tháng, trên đó có khắc hoa văn độc đáo. gia vừa nhìn đã biến sắc, cung kính : “Gia ra ngoài rồi, mời cô nương vào trong chờ một lát, ta sẽ cho ngay.”
Ta gật đầu, vừa định bước vào thì một giọng nữ trong trẻo từ trong vọng ra: “Đừng có loại mèo chó nào cũng cho vào.”
Một nữ tử khoác áo lông cáo đứng chặn . ta quét mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi lập tức lùi , lấy khăn tay che mũi miệng, vẻ chán ghét: “Ngươi không phải đến đây để ăn vạ đấy chứ.”
ta với gia: “Cho nén bạc vụn đuổi , cho vào gì?”
Ta khẽ nhíu mày. Trước khi đến đây, ta đã cố tình lau thay quần áo, không thể nào có mùi . Chỉ để che mắt đời, trang phục có phần thanh bần một mà thôi.
“Ta gia .” Ta không muốn nhiều lời với ta.
gia gọi ta nhị thư, khẽ khuyên nhủ bên tai, rằng thân phận ta đặc biệt, cứ để ta vào trước đã.
ta đỏ bừng: “Phụ thân không có đây, ta không sao?”
Nha hoàn bên cạnh lên tiếng phụ họa: “Hứa gia, thư nhà ta đã nhận con tự của gia , chính đích nữ, sau sẽ vào cung Hoàng hậu, chuyện nhỏ đương nhiên có thể .”
ta như chỗ dựa, ưỡn thẳng lưng: “Ta không cho vào không cho vào!”
Ta có dở khóc dở cười. Vị biểu của vẫn còn đang mơ giấc mộng Hoàng hậu hão huyền. ta tức giận vì ta mất , liền ra hiệu cho tư bên cạnh đuổi ta .
Ta vì mệt mỏi nhiều , nhất thời không đứng vững liền ngã xuống bậc thềm đá, lòng bàn tay và đầu gối rớm máu. Tên tư ném đồng xu lên ta. Phủ đệ Tiêu thị nằm khu chợ sầm uất, xung quanh dần dần tụ , xì xào bàn tán.
Ta nghiến răng chịu đựng, với gia có thể đến khách điếm Vân Lai ta.
5
Khi ta về đến khách điếm, vẫn đang ngủ. Hắn đã không nghỉ ngơi tử tế. Ta cứ để hắn ngủ.
Trời dần tối, ngoài sổ mưa rơi tầm tã. Ta đến đắp chăn cho hắn, vô tình chạm vào , đầu óc ta như nổ tung. Da thịt nóng bỏng. Ta lấy đèn cầy soi, mới phát hiện hắn sốt đến mức đỏ bừng.
Ta không dám chậm trễ một khắc, vội vàng chạy đại phu. Bầu trời đen kịt như xé toạc, mưa không ngừng trút xuống, nhà nhà đều đóng chặt . Ta chạy đến y quán gõ đều không có ai, đành phải đến Tiêu phủ.
Tên tư mở ban đã gặp ta, chặn gia chưa về. Ta nhét cho hắn hai nén bạc: “ phiền ngươi thông báo cho gia, giúp ta một đại phu, muội muội ta sốt cao.”
Hắn lộ vẻ khó xử: “ gia đã đích thân gia rồi, trong phủ chỉ có nhị thư .”
Ta nóng như lửa đốt: “Vậy thì nhị thư!”