Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Có.” Ta cười nhận lấy khăn tay: “Nhưng ngươi phải nghe lời, học hành chăm chỉ.”
Nói xong ta quay người đi, để lại một mình nàng ta dậm tại chỗ.
Có Tiêu Uyên và các ám vệ do Tiên Thái hậu để lại bảo vệ Công Tôn Thừa Trạch, ta tâm đi khắp nơi. Ta dùng sản nghiệp do Tiên Thái hậu và phụ mẫu để lại không ngừng tích lũy của cải, bồi dưỡng tâm phúc ở khắp các nơi.
Ta hiểu rằng không thể hoàn toàn dựa dẫm vào Tiêu gia. Tiêu Uyên một lòng bảo vệ Công Tôn Thừa Trạch, nhưng những người khác thì chưa chắc.
nhân Tiêu gia đông đúc, không phải là nơi Tiêu Uyên có thể một mình định đoạt. Huống hồ An Vương luôn muốn lôi kéo Tiêu gia. Chỉ Tiêu gia giao ra Công Tôn Thừa Trạch, hắn sẽ trọng dụng Tiêu gia.
Tiêu Uyên từ chối dứt khoát, mọi người đều thấy rõ. Nhưng lợi dụ không thành thì sẽ là uy hiếp.
10
Chưa hai năm, con cháu Tiêu gia liên tiếp bị giáng chức. Người trong Tiêu gia bắt đầu dao động, nảy oán khí. Ngày ngày, cuối cùng khi một vị Hộ bộ thị lang thuộc chi thứ của Tiêu gia bị hãm hại vào tù, sự bất mãn đã hoàn toàn bùng nổ.
Bọn họ không còn kiên nhẫn để chờ Công Tôn Thừa Trạch lớn lên.
Vào dịp Tết Đoan ngọ năm đó, gần như tất cả những người có tiếng nói trong Tiêu gia đều trở về. Ta giả làm một tỳ nữ rót nước đứng hầu bên cạnh, nghe thấy bọn họ ép Tiêu Uyên phải chọn phe.
của Tiêu Uyên là Tiêu Thuật lên tiếng trước:
“Đại , muội đã mất, Thừa Trạch tuổi còn nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh, Tiêu gia có thể bảo toàn tính mạng cho nó đã là tốt lắm rồi, không thể vì nó mà đánh cược cả tính mạng và vinh quang của toàn .”
Nhi tử của Tiêu Thuật nói tiếp:
“Đúng vậy đại bá, bầy sói vây quanh, Tiêu gia đứng một mình một cõi, đã trở thành mục tiêu. Vương và Tuy Vương xử lý xong An Vương, sẽ đến lượt Tiêu gia. Sao Tiêu gia không hợp tác với An Vương?”
Những người khác lần lượt phụ hoạ. Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một thằng nhóc ngay cả hoàng vị cũng không giữ được, không đem nó đi đầu hàng đã là nhân từ lắm rồi.”
“Theo ta thấy, thà chết trên hoàng vị còn hơn, đỡ liên lụy người khác.”
…
Cuộc tranh cãi ngày càng kịch liệt và khó nghe. Khi Tiên Thái hậu và Công Tôn Thừa Trạch còn đắc thế, bọn họ đã cố sống cố chết nịnh nọt, chỉ thiếu điều xé một miếng thịt từ trên người họ xuống.
Bây lại nói Công Tôn Thừa Trạch là hòn đá cản đường cản trở tương lai của họ, chỉ hận không thể bắt người ta đi chết.
Ta nhiên hiểu ra tại sao Tiên Thái hậu lại giao phó Công Tôn Thừa Trạch cho ta, chứ không phải cho Tiêu gia. Tiêu gia ngoài Tiêu Uyên ra, không trung quân, chỉ trung quyền.
11
Sau Tết Đoan ngọ, Tiêu phủ xảy ra một trận hỏa hoạn lớn. Cảnh tượng giống hệt như trong giấc mơ của ta.
Dưới màn đêm đen kịt, viện của Công Tôn Thừa Trạch cháy rực như một biển lửa.
Ta đứng trên tửu lầu cao nhất Lan Lăng, chỉ cho Tiêu Uyên xem.
“Tiêu thúc thúc, ta đã nói Tiêu gia có nội gián.”
Đêm nay trăng lên đỉnh đầu, ám vệ nhiên đến báo, nói có người đang đổ dầu hỏa trong viện. Ta đến tìm Công Tôn Thừa Trạch thì phát hiện hắn đã bị hạ thuốc, hôn mê bất tỉnh. Không phải độc dược, mà là mê dược. Kẻ đứng sau sợ bị tra ra manh mối, muốn dùng lửa lớn để ngụy tạo thành một tai nạn.
Mà chỉ có người của Tiêu gia mới sợ bị điều tra.
này Tiêu Uyên mặt mày âm trầm, đáy mắt lóe lên sát khí: “Ta nhất định sẽ lôi ra nội gián.”
Ta lắc đầu, giết hòn đá cản đường Công Tôn Thừa Trạch này đã trở thành mong muốn của người Tiêu gia.
“Có một thì sẽ có hai, nếu đã có người muốn dùng Công Tôn Thừa Trạch để lập công trước mặt An Vương, vậy thì cứ chiều theo ý hắn.”
“Ta đã cho người đặt một thi thể có hình dáng tương , trên cổ treo khóa trường mệnh do Tiêu gia tặng, xin Tiêu thúc thúc hãy nhận đó là thi thể của Thừa Trạch.”
Tiêu Uyên nhíu chặt mày, “Một khi đã nhận Thừa Trạch đã chết, sau này làm sao có thể trở lại?”
Ta cười nhẹ, “Hắn sống hay chết, là do người thắng cuối cùng quyết định.”
Ta khuyên Tiêu Uyên nên tạm thời hợp tác với An Vương.
“Tiêu gia khởi nghiệp bằng quân công, trong tay chỉ có một nửa binh quyền biên cương. Người làm quan trong triều ít, không đấu lại Vương và Tuy Vương. Nếu bọn họ một lòng muốn tước binh quyền của thúc, Tiêu gia sẽ không có chút cơ hội nào.”
“Con muốn tương kế tựu kế?”
“Không sai.”
Hợp tác với An Vương, lấy được lòng tin của hắn, vừa có thể bảo toàn Tiêu gia, vừa có thể nhân cơ hội cài người của ta vào. Mấy con cờ bí mật mà Tiên Thái hậu để lại cho ta trước khi lâm chung, vừa hay có thể dùng đến.
12
Xe ngựa chòng chành.
Công Tôn Thừa Trạch tỉnh lại, nhìn ra ngoài rèm.
“Tỷ tỷ, chúng ta sắp rời khỏi Tiêu phủ sao?” Hắn hai năm nay đã cao lớn hơn nhiều, cũng hiểu chuyện hơn.
Ta đang xem sổ sách, kiểm kê ngân lượng, “ừm” một tiếng rồi không để ý đến hắn nữa. Một sau ngẩng lên, ta mới phát hiện hắn giống như một chú chó nhỏ, cứ nhìn ta chằm chằm, trên mặt chỉ thiếu điều viết hai chữ “thất vọng”.
Ta vỗ vỗ má hắn, “Sao vậy? Không nỡ xa Tiêu Ly à?”
Hắn nhăn mặt, “Tỷ tỷ, tỷ vất vả quá, người gầy đi mấy vòng, ta muốn giúp tỷ.”
“Được.” Ta bật cười, “Đến Hoài Nam sẽ để ngươi giúp ta.”
“Tỷ tỷ, tỷ xem sổ sách làm gì? Chúng ta không đủ tiền tiêu sao?”
“Chúng ta đến Hoài Nam làm gì?”
Công Tôn Thừa Trạch nói quá nhiều. Ta lựa chọn những điểm mấu chốt để nói.
Hoài Nam lũ lụt nghiêm trọng, dân chúng mất nhà cửa, Vương tuy nắm giữ chính quyền nhưng lại bỏ mặc bá tánh.
Quan viên trợ thiên tai không được cử đến, nhưng thuế má thu như thường lệ. Nhiều bá tánh bị ép phải lên Lương Sơn, trở thành giặc cướp.
Ta đã cho người mua một lượng lớn lương thực và quần áo để mang đến trợ.
Công Tôn Thừa Trạch mắt sáng lên, “Tỷ tỷ! Chúng ta sẽ đi nương nhờ Hoài Nam Vương sao?”
Ta nhướng mày, “Không, là đi xúi giục ông ta mưu .”
13
Sau khi vào địa phận Hoài Nam, xe ngựa bị chặn lại ở cổng thành. Phu xe nói là quan binh.
Ta vén rèm lên, thấy một cô nương trạc tuổi ta. Nàng ta chắp tay với ta: “Hoài Nam ngột gặp lũ lụt, công tử thư có lòng tốt, xin hãy quyên góp một ít tiền bạc hoặc lương thực, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Ta thấy nàng ta ăn mặc anh khí, nói nhỏ: “Ngươi là… cướp bóc?”
Nàng ta cười toe toét để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ: “Là quyên góp.”
“Tại hạ là cháu gái của Hoài Nam Vương, Trần Nhất Linh, không phải là thổ phỉ.”
Nàng ta giơ tấm lệnh bài ở hông lên.
Ta có chút bất ngờ. Cháu gái của Hoài Nam Vương cũng phải ra cổng thành quyên góp. Xem ra tình hình thiên tai ở Hoài Nam còn nghiêm trọng hơn ta dự đoán nhiều.
“Tôn thư, may mắn gặp mặt. Tại hạ là Nguyệt Quan, đây là của ta, Tôn Trạch.”
Ta xuống xe ngựa, đích thân giao vật tư trợ của đoàn xe phía sau cho nàng ta. Nàng ta không thể tin được, xem đi xem lại nhiều lần, mãi không nói nên lời. Cuối cùng, nàng ta mắt hoe đỏ, cúi đầu chào ta: “Đa tạ!”
Trần Nhất Linh nói, con đê ở thượng nguồn đã bị vỡ. Gần như tất cả nhà cửa đều sụp đổ, trên đường phố những người dân tị nạn.
Ta theo nàng ta đi xem. Người dân tị nạn quần áo rách rưới, đói đến mức mặt vàng như nghệ, đôi mắt trống rỗng vô hồn tuyệt vọng.
Không có gì quan trọng hơn mạng người. Ta tạm thời gác lại kế hoạch đàm phán, cùng Công Tôn Thừa Trạch mở quán cháo trên phố, phát cháo cho dân, tổ chức người dân xây dựng nơi trú ẩn, phát quần áo và lương thực.
Nhiều ngày , chúng ta dốc hết sức mình để giúp nhiều nạn dân hơn. Những tên cướp trên núi có cái ăn, phần lớn đã hoàn lương, chủ động đến giúp xây dựng nhà cửa. Trẻ con theo người lớn khen ta là tiên nữ hạ phàm, Bồ Tát tại thế.
Đường phố dần dần có lại hơi thở của sự sống, số bạc ta tích góp cũng đã cạn kiệt. Cuối cùng cũng đợi được đến Trần Nhất Linh nói: “Tổ phụ của ta muốn gặp các ngươi.”
14
Hoài Nam Vương mỗi năm đều vào cung, đã gặp Công Tôn Thừa Trạch vài lần. Ông gần như nhận ra ngay lập tức: “Ngươi, ngươi là Hoàng thượng?”
“Đúng vậy, nghe tin Hoài Nam bị lũ lụt, ta quả thực không tâm, nên đã mạo hiểm đến đây.” Công Tôn Thừa Trạch ra vẻ thâm trầm.
“Tốt, tốt.” Hoài Nam Vương tóc mai đã bạc trắng, nhìn Công Tôn Thừa Trạch, nước mắt lưng tròng: “Hoàng thượng đã lớn rồi, thân lâm hiểm cảnh không quên đích thân lo cho bá tánh, lão thần vô cùng xúc động, thay mặt bá tánh Hoài Nam tạ ơn Hoàng thượng!”
Ông vén áo bào quỳ xuống: “Bá tánh có được một vị minh quân như Hoàng thượng, quả là phúc của bá tánh.”
Công Tôn Thừa Trạch cười khổ, thở dài: “Hoài Nam Vương đừng ta là Hoàng thượng nữa, hoàng vị đã đổi chủ, ta thực sự không còn mặt mũi nào nghe ngài ta là Hoàng thượng, có thể cống hiến chút sức mọn cho bá tánh đã là mãn nguyện lắm rồi.”
Hoài Nam Vương tức giận nói: “Khí phách như ngài mới xứng làm Hoàng ! Nhiếp chính vương suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, biết cái gì mà trị quốc, bá tánh cũng mặc kệ!”
Hai ngày sau, Công Tôn Thừa Trạch vào ở trong phủ Hoài Nam Vương, tay cầm binh phù Hoài Nam, ngơ ngác nói: “Tỷ tỷ, đơn giản quá phải không?”
Ta cười nhẹ: “Rất đơn giản, chỉ là nhiều người không biết mà thôi.”
Muốn có được sự ủng hộ của Hoài Nam Vương, chỉ tốt với bá tánh là đủ. Thái hậu nói, Hoài Nam Vương là do Tiên đặc phong, là vị vương gia khác họ duy nhất của Đại Du.
Không vì lý do gì khác, ông không có dã tâm tranh quyền đoạt lợi, một lòng chỉ vì bá tánh. Trong triều có người ngợi ông, cho dù có tru di cửu , ông cũng sẽ không mưu .
Chính vì không có dã tâm, nhiều người dễ dàng bỏ việc ông có trong tay ba vạn Trần gia quân. Toàn bộ đều là những binh lính tinh nhuệ còn lại từ thời cùng Tiên hoàng đánh chiếm thiên hạ.
15
Các quận thú ở Hoài Nam đều hết lòng khâm phục Hoài Nam Vương. Có được sự ủng hộ của ông, ta và Công Tôn Thừa Trạch ở Hoài Nam như cá gặp nước. Lấy cớ sửa đê sau lũ lụt, chúng ta bí mật mở rộng Trần gia quân.
Bên phía Tiêu Uyên cũng mọi việc suôn sẻ. Ông công khai nhận thi thể của “Công Tôn Thừa Trạch”, đau lòng đến mức thổ huyết, tổ chức tang lễ linh đình.
Đêm đó Tiêu phủ treo cờ tang, đã có mấy con chuột không kìm được lòng báo tin mừng cho An Vương.
Tiêu Uyên ghi lại người một, cố tình cử những người này đến tỏ lòng tốt với An Vương. Trong đó có cả Tiêu Thuật.
Tiêu Thuật để lấy lòng An Vương, đã chủ động đề nghị gả Tiêu Ly cho An Vương làm kế thê. Trần Nhất Linh nói nàng ta đáng thương, tuổi của An Vương còn lớn hơn cả phụ thân của Tiêu Ly.
“Hôn sự của ta sau này nhất định phải do ta quyết định.” Nàng ta ôm một cây trường thương, vẻ mặt thần thái.
Ta không nỡ nói cho nàng ta biết. Hoài Nam Vương ngay từ giao binh phù cho Công Tôn Thừa Trạch, đã quyết định giao phó nàng ta cho hắn.
Công Tôn Thừa Trạch nói lấy được binh phù Hoài Nam rất đơn giản, nhưng thực ra là thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một yếu tố cũng không được.
Hoài Nam Vương vì bá tánh mà lao tâm khổ tứ nhiều năm, biết sức khỏe của mình đã là nỏ mạnh hết đà. Điều duy nhất ông không tâm, chính là cháu gái Trần Nhất Linh.
Công Tôn Thừa Trạch một ngày nào đó sẽ hiểu, binh phù Hoài Nam chính là của hồi môn của Trần Nhất Linh.
Lần tiếp theo nghe tin về Tiêu Ly là hai năm sau. Nàng ta đã mang thai. Tiêu gia và An Vương ngày càng thân thiết như một nhà.
16
Một đêm trăng sáng, một con bồ câu đưa thư vỗ cánh đậu trên bậu cửa sổ. Ta gỡ bức thư trên bồ câu ra.
Bên trong chỉ có một câu: Tháng sau, thần Nhiếp chính vương, chúc mừng.
Ta thở ra một hơi sâu, tim đập không ngừng.
Năm năm, cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Ta khẽ thì thầm: “ hoàng , chúng ta sắp về nhà rồi.”
17
Mùng mười tháng tám, thần của Nhiếp chính vương. Trong cung bày yến tiệc linh đình, văn võ bá quan nâng ly cạn chén, thưởng thức mỹ vị.
Nhiếp chính vương say khướt, hai tay ôm hai mỹ thiếp, vui vẻ xem múa, hoàn toàn không hay biết tiếng vó ngựa sắt ngoài cổng thành.
Cho đến khi một thái giám vừa chạy vừa ngã vào trong, run rẩy hét lớn: “An Vương và Tiêu Ly dẫn binh giết vào cung rồi!”
Trong phút chốc, cung nhân và bá quan chạy tán loạn. Chưa hai canh , cuộc cung biến đã kết thúc.
Vị hoàng ngốc nghếch chết trong cuộc hỗn chiến. An Vương đích thân chặt đầu Nhiếp chính vương treo lên cổng thành, hô lớn đã trừ khử nghịch tặc, báo thù cho Tiên hoàng.
Tiên hoàng trong miệng hắn, chính là Công Tôn Thừa Trạch.
Ta để hắn làm hoàng ba ngày. Ngày thứ tư, ta và Trần Nhất Linh dẫn năm vạn binh mã của Trần gia quân vào kinh thành. Tiêu Uyên mở toang cổng thành. Chúng ta trong ứng ngoài hợp, đánh cho An Vương một trận bất ngờ. Không lâu sau đã vây An Vương ở Dưỡng Tâm điện.
Trần Nhất Linh cầm trường thương đá tung cửa cung, nhưng nhiên dừng , quay lại nhìn ta và Tiêu Uyên.
Trong Dưỡng Tâm điện, An Vương đã trói Tiêu Thuật và mấy người Tiêu gia lại, trường kiếm kề trên cổ họ.
“Ai dám vào đây! Trẫm giết bọn chúng!”
“Tiến một , giết một người!”
Những người đó, toàn bộ đều là những nội gián của Tiêu gia năm xưa vội vã kết minh với An Vương. Mấy năm nay được An Vương trọng dụng, đã leo lên rất cao.
Ta không kìm được, bật cười. Hắn đã bắt giữ một đám người mà ta muốn giết nhất.
18
“Vậy ngươi giết đi.”
Ta cười khẩy, tiến lên một .
An Vương sững sờ. Hắn chưa ra tay. Ngược lại đã dọa cho Tiêu Thuật và mấy người kia sợ hãi, vội vàng Tiêu Uyên đang đứng cạnh ta:
“Đại !”
“Gia chủ!”
“…”
Tiêu Uyên không nói một lời.
An Vương bực bội đá một cước vào Tiêu Thuật, gầm lên:
“Người Tiêu gia các ngươi toàn là lũ bội tín vong nghĩa!”
“Tại sao lại bội trẫm? Rốt cuộc là tại sao?!”
“Trẫm đã hứa với các ngươi sẽ phong con của Tiêu Ly làm Thái tử, các ngươi còn có gì không hài lòng? Sao các ngươi lại cấu kết với Hoài Nam Vương để đưa trẫm vào chỗ chết!”
Hắn nhíu mày sâu, trăm bề không thể hiểu nổi.
Ánh mắt lãnh đạm của Tiêu Uyên lướt đám người Tiêu Thuật, trầm mặt nói: “Tiêu gia chưa trung thành với ngươi, sao có thể nói là bội?”
“Kẻ thực sự bội tín vong nghĩa, là mấy tên đồ Tiêu gia bên cạnh ngươi.”
Mặt Tiêu Thuật trắng bệch: “Đại , huynh nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà mà.”
Hắn nói năng khẩn thiết, nhắc lại tình nghĩa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhắc lại những cống hiến của mình cho Tiêu gia.
Thấy Tiêu Uyên sắp mềm lòng.
“Phì!”
“Ngươi còn mặt mũi nói là người một nhà.”
Công Tôn Thừa Trạch dẫn theo Tiêu Ly đang hùng hổ đi tới.
19
“Trong xương cốt ngươi chỉ có lợi ích. Trước đây chê ta vô dụng, cho ta làm con thừa của bá phụ.”
“Sau này để lấy lòng An Vương, lại không biết xấu hổ đòi ta về, ép ta gả cho hắn.”
“Ta không chịu gả, ngươi chỉ trích ta ích kỷ, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa mà không chịu cống hiến, nhất quyết bắt ta phải hy bản thân, làm rạng danh tổ tông.”
“Bao năm , mỗi lần ngươi ép ta phải nịnh nọt lấy lòng, nhìn ta thân thể thương tích, ngươi đã nghĩ ta là nữ nhi ruột của ngươi chưa!”
Tiêu Ly lòng đau như cắt, trong mắt chỉ còn lại oán hận: “Phụ thân, người vô tư như vậy, hay là đâm đầu vào kiếm đi, để Tiêu gia khỏi bị uy hiếp.”
“Ngươi!” Tiêu Thuật “ngươi” một hồi lâu, mới nặn ra được một câu: “Ngươi bất hiếu!”
Công Tôn Thừa Trạch cười nhạo hắn: “Nhị cữu cữu còn mặt mũi nói hiếu thuận? Hai năm trước đại cữu cữu bị ám sát, mũi tên trúng vào ngực, trận hỏa hoạn năm năm trước thiêu chết ta, đều là do ngươi làm phải không!”
“Ngươi là Công Tôn Thừa Trạch, ngươi chưa chết?”
An Vương chậm chạp nhận ra: “Tiêu Ly, ngươi cùng một phe với bọn chúng?”
Hắn như không thể chấp nhận được, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Ta mất kiên nhẫn, lại tiến lên hai , bực bội hỏi: “Không phải nói một giết một người sao? Sao ngươi không giết đi?”
“Ta với bọn họ chẳng có họ hàng gì, ngươi ra tay dứt khoát đi! Ta vui lên, có khi lại tha cho ngươi một con đường sống.”
“Ngươi là ai!” An Vương trừng mắt nhìn ta, sắp sụp đổ.
“Ngươi đoán xem?” Ta khẽ nhếch môi, giương cung lắp tên nhắm vào tim An Vương, “Ngươi và Tiêu Thuật, ai sẽ sống sót?”
Ngay sau đó, hắn một kiếm đâm xuyên ngực Tiêu Thuật.
Rất tốt. An Vương ra tay, món nợ này sẽ không tính lên đầu Tiêu Uyên.
20
Tiêu Thuật miệng phun máu tươi, nhìn chằm chằm Tiêu Ly và Tiêu Uyên, chết không nhắm mắt.
“Ly Nhi, dù sao… ta cũng là phụ thân ruột của con! Đại , ta là ruột của huynh… Máu mủ tình thâm, sao các người có thể trơ mắt nhìn ta chết?”
An Vương nhìn hắn tắt thở, ném kiếm xuống, phịch xuống đất.
Ta mỉm cười: “Lừa ngươi thôi, ngươi cũng phải chết.”
An Vương ngột ngẩng đầu, nói ra con át chủ bài duy nhất của mình: “Ly Nhi, chúng ta có một đứa con! Tuyết Nhi còn nhỏ, không thể không có phụ thân!”
“Ngươi niệm tình phu thê, tha cho ta đi. Ta sẽ làm một thường dân, nhất định có thể chăm sóc tốt cho ngươi và con.”
“Tình nghĩa quái gì, nếu không phải ta lợi dụng Tuy Vương phi giết Tuy Vương, ngươi phát hiện ra ta có ích, thì đã sớm hành hạ ta đến chết rồi phải không?”
Tiêu Ly cười một cách tàn nhẫn: “Còn nữa, ai nói đứa trẻ là của ngươi?”
“Cái thứ vô dụng của ngươi, còn nhỏ hơn cả giá đỗ, có tác dụng gì.”
“Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, con của những thê thiếp của ngươi, không một đứa nào là của ngươi; bọn họ ngoại tình đều là do ta giúp che giấu, huyết mạch của ngươi sắp đoạn tuyệt rồi.”
“Đồ tiện nhân! Ta sẽ giết ngươi!”
An Vương tức điên lên, cầm kiếm lao tới. Tiếc là chưa được hai đã bị người ta bẻ gãy tay, đá bay vào một cây cột bên cạnh. Người đó đeo một chiếc mặt nạ màu đen, đánh xong người lại biến mất như ma quỷ. Đó là ám vệ ta để lại bên cạnh Tiêu Ly, phụ trách truyền tin và bảo vệ an toàn cho nàng.
Ta phất tay, vô số mũi tên bắn ra.
“Hoàng thúc, xuống cửu tuyền đừng có mách tội với tổ tông.”
Ta chỉ vào An Vương, rồi lại chỉ vào những kẻ bội của Tiêu gia: “Các ngươi, cũng đừng trách Tiêu thúc thúc.”
“Không phải họ không chịu , là các ngươi cầu xin nhầm người rồi.”
Người có thể quyết định tử của các ngươi này, là ta.
21
Công Tôn Thừa Trạch sau tám năm lại lên hoàng vị, luận công ban thưởng.
Phong Tiêu Uyên làm Đại tướng quân, quan cư nhất phẩm, tiếp quản mười vạn đại quân biên cương.
Phong Tiêu Ly làm Quận chúa, ban phủ .
Trần Nhất Linh từ chối ban thưởng, nhắc đến chuyện lũ lụt ở Hoài Nam. Công Tôn Thừa Trạch thuận thế miễn thuế ba năm cho Hoài Nam. Nàng ta rất vui.
Còn phe cánh của An Vương trong triều, dưới sự lãnh đạo của Thừa tướng, đều quy phục. Thừa tướng Tống Hà là một trong những con cờ bí mật mà ta đã cài cắm năm xưa.
Khi nhắc nhở Tiêu Uyên nâng đỡ ông, ta không ngờ ông lại có chí tiến thủ đến vậy. Chưa năm năm đã có thể leo lên đến chức vị cao nhất trong triều.
Khi ta đứng cạnh Công Tôn Thừa Trạch, cùng hắn nhận triều bái, Tống Hà hỏi một câu: “Hoàng thượng, vị này có phải là Hoàng hậu nương nương không?”
Công Tôn Thừa Trạch nhìn ta, không nói gì.
Ta cúi đầu: “Không phải.”
Tiêu Ly và Trần Nhất Linh tận mắt chứng kiến cảnh này, bất bình thay cho ta, lén lút mắng Công Tôn Thừa Trạch trước mặt ta suốt hai canh .
“Ngươi xử với hắn tốt như vậy, vì hắn mà vào ra tử, hắn lại muốn lập người khác làm Hoàng hậu, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa! Cánh vừa cứng là đã bay lên trời rồi.”
Miệng của Trần Nhất Linh không độc bằng Tiêu Ly, chỉ lặp đi lặp lại câu đó: “Ngươi không có ban thưởng gì cả, khiến người ta thất vọng.”
Ta thầm nghĩ trong lòng. Công Tôn Thừa Trạch quả thực đã lớn rồi.
22
Đêm đến, ta nằm trên giường trằn trọc không . Những năm sống nhờ người khác, không thể hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Chỉ có động tĩnh nhỏ là sẽ giật mình tỉnh giấc, rút con dao găm dưới gối ra.
Ta luôn mong có thể sớm hơn, sớm hơn nữa trở về hoàng cung, trở về Tê Noãn các nơi ta đã sống từ nhỏ đến lớn, để ngủ một giấc bình.
Nhưng bây lại không ngủ được. Một cảm giác quen thuộc mà xa lạ cứ quẩn quanh trong lòng.
Ta dứt khoát đứng dậy, ra sân . Dưới gốc cây đa, chiếc xích đu do phụ thân làm còn đó. Ta lên đu, hai không thể nhấc lên được. Xích đu quá thấp.
Trước đây, phụ mẫu sẽ đứng sau đẩy. Sau khi phụ mẫu đời, Công Tôn Thừa Trạch sẽ đẩy giúp ta.
Vừa nghĩ đến hắn, một luồng khí tức giận lại trào dâng trong lồng ngực. Ta vốn không quan tâm đến ngôi vị Hoàng hậu. Chỉ là ghét cái cảm giác mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Ta quyết định đi tìm Công Tôn Thừa Trạch. Không ngờ vừa mở cửa cung đã chạm mặt hắn.
“Tỷ tỷ!” Hắn vui mừng .
Ta khẽ nhíu mày, nhìn ra sau lưng hắn. Không một bóng người.
“Đi bộ đến đây?”
Hắn ở Dưỡng Tâm điện, cách đây rất xa.
“Tỷ tỷ, ta mang quà cho tỷ.”
“ tỷ tỷ là để che giấu thân phận, sau này không như vậy nữa, Hoàng thượng.”
Ta lại lên xích đu. Hắn giác đến sau lưng đẩy ta, “Vậy ta sẽ là Chì Ngư tỷ tỷ như trước đây.”
Hai được nhấc lên. Ta giải thích một hồi, nói rằng không hợp quy củ. Hắn không nghe lọt tai nửa chữ, nhiên hỏi ta: “Tỷ tỷ, tỷ có muốn làm Hoàng không?”
Ta nắm chặt lấy dây xích đu, tim đập như trống.
Dưới ánh trăng trong sáng, đôi mắt của Công Tôn Thừa Trạch đen láy và sáng ngời, chứa đựng cả một dải ngân hà. Hắn hai tay dâng lên chiếu thư truyền vị, ánh mắt nhìn ta nồng nàn và thành như ánh mặt trời.
“Ta không biết nên tặng tỷ cái gì, hoàng vị có lẽ là thứ tốt nhất.”
Ta im lặng một lâu.
“ Trạch, sau này có nghe lời tỷ tỷ không?”
Hắn dứt khoát: “Có.”
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được đặt xuống. Trạch của ta, rất ngoan.
23
“Ta không thích làm Hoàng , phê duyệt tấu chương rất mệt.”
Ta vốn là một người lười biếng. Mấy năm nay bận rộn đến mức không chạm đất là do hoàn cảnh ép buộc.
“Vậy có muốn làm Hoàng hậu không? Làm Hoàng hậu không mệt.” Công Tôn Thừa Trạch tai đỏ bừng, thăm dò hỏi.
Ta mỉm cười.
“Được thôi.”
24
Tin tức Công Tôn Thừa Trạch lập ta làm Hoàng hậu vừa truyền ra, triều đình trở nên náo nhiệt. Tất cả mọi người đều tranh nhau đưa nữ nhi nhà mình vào cung. Công Tôn Thừa Trạch coi như không nghe thấy.
Nhưng không biết là ai đã tung tin đồn trong dân gian, nói rằng ta có thể dự đoán tương lai, là yêu hậu, xử tốt với Công Tôn Thừa Trạch là vì ngôi vị Hoàng hậu.
Công Tôn Thừa Trạch chạy đến hỏi ta: “Tỷ tỷ, là sao?”
Ta thong thả uống trà.
“.”
Hắn hai mắt sáng lên: “Tỷ tỷ giỏi quá, vậy tỷ có biết sau này chúng ta sẽ mấy đứa con không?”
“…”
Ngoại tổ mẫu của Tiêu gia cả Nguyệt . Nguyệt hứa rằng, ba đời sau của Tiêu gia, nữ tử Nguyệt sẽ thề chết trung thành với Tiêu gia.
Bí mật về khả năng dự đoán tương lai của Nguyệt rất ít người biết. Ta rất tò mò kẻ đứng sau là ai. Hắn đã muốn ly gián ta và Công Tôn Thừa Trạch, nhân cơ hội tuyển tú, ta cùng Công Tôn Thừa Trạch diễn một vở kịch tình cảm rạn nứt, để dụ hắn lên câu.
Sau này, mấy tú nữ mới vào cung thực sự tưởng ta đã thất sủng, tìm mọi cách để chèn ép ta. Ta giấu kỹ đuôi cáo của mình. Không ngờ sắp thành công thì bị Công Tôn Thừa Trạch phá hỏng.
Hôm đó ta đang bẻ cành mai trong tuyết. Nữ nhi của Tống Hà, Tống Nhân, nhiên cười đi tới, giẫm mạnh mấy cái lên giày của ta.
“Hoàng hậu đáng thương , không có ai hầu hạ sao?”
Công Tôn Thừa Trạch lén đến tìm ta dùng bữa, nhìn thấy Tống Nhân, ánh mắt còn lạnh hơn cả tuyết dưới đất. Hắn trước mặt Tống Nhân, đi tới xổm xuống, dùng khăn tay lau vết bùn bẩn trên giày của ta, lau sạch chút một, sau đó ngẩng đầu cười rạng rỡ với ta:
“Giày của tỷ tỷ bẩn rồi, Trạch cõng tỷ về.”
Hắn không thèm liếc nhìn Tống Nhân nửa cái, chỉ buông một câu: “Chôn đi.”
Bộ dạng quyết đoán sát phạt này của hắn khiến ta nhớ lại hắn còn nhỏ. Hắn ngã cũng không bao khóc, chỉ chớp chớp đôi mắt hoe đỏ nhìn ta. Vốn là một người có tính nhẫn nại. Lần này lại không nhịn được.
Ta bất lực, “Ngươi đã phá hỏng kế hoạch của tỷ tỷ rồi.”
“Ta có thể chịu ấm ức, nhưng tỷ tỷ thì không.”
“Ta có cách khác để điều tra ra, tỷ tỷ tin ta.”
“Được.” Ta nằm trên tấm lưng rộng của hắn, một cảm giác an toàn kỳ lạ bỗng dâng lên.
Công Tôn Thừa Trạch đã lớn rồi, đã là người có thể dựa dẫm được rồi.
25
Một tháng sau, Công Tôn Thừa Trạch điều tra ra kẻ chủ mưu đằng sau là phụ thân của Tống Nhân- Tống Hà.
Trong dự liệu, nhưng lại ngoài tình lý. Năm xưa Thái hậu đã mẫu thân của Tống Hà, lại tiến cử ông làm quan. Khi ông vào cung bái tạ Tiên Thái hậu, đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Tiên Thái hậu và tỳ nữ bên cạnh.
Ta tâm trạng khá phức tạp: “Lương tâm được duy trì bằng ân tình, quả nhiên không bền lâu.”
“Là do hắn tham lam.”
Công Tôn Thừa Trạch nghiêm túc nhìn ta: “Tỷ tỷ, ta sẽ không bao bội tỷ.”
Sau này, hắn đã thực sự làm được.
26
Hoài Nam Vương mang bệnh vào kinh, diện kiến thánh thượng tại Dưỡng Tâm điện. Ông xin truyền vị lại cho Trần Nhất Linh. Ta sau bình phong, viết thánh chỉ ban hôn cho Tiêu Ly. Cuộc thoại giữa Công Tôn Thừa Trạch và Hoài Nam Vương lọt vào tai không sót một chữ.
“Lão thần chỉ có một việc không tâm.”
“Linh Nhi là một đứa trẻ khổ mệnh, phụ mẫu mất sớm, nếu một ngày nào đó Hoàng thượng muốn thu hồi binh quyền Hoài Nam, xin hãy cho Linh Nhi một nơi nương thân.”
“Lão thần tin rằng, Hoàng thượng là người đáng để phó thác.”
Công Tôn Thừa Trạch nói: “Ái khanh tâm, trong thời gian trẫm tại vị, quyết sẽ không thu hồi binh quyền của Hoài Nam.”
Ta sau này mới nhận ra. Công Tôn Thừa Trạch thực ra trong lòng đã hiểu, nên chưa bao nhắc đến việc thu hồi binh quyền Hoài Nam.
Hắn với Hoài Nam, là biết ơn, là tin tưởng, nhưng quyết không chịu bị uy hiếp. Hắn thà chặt một cánh tay, từ bỏ Hoài Nam.
Bởi vì với chúng ta, phương là quan trọng nhất. Mọi thứ khác, đều xếp sau.
Kể cả là hoàng vị.
Đêm đó, ta mơ thấy mình tóc bạc trắng nằm trên giường, không thể cử động.
Công Tôn Thừa Trạch mười ngón tay đan vào tay ta, dứt khoát nuốt một viên thuốc vào miệng.
Hắn nói: “Tỷ tỷ, ta đến với tỷ đây.”
(Hết)