Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu nhị che ô thong thả ra, mỉm cười với ta: “Ta không phải chủ, không chủ , không giúp ngươi đâu.”
“ thế nào ngươi mới giúp ta?”
Nàng ta không nói gì, chỉ khẽ nghiêng chiếc ô trên tay, nước mưa lạnh buốt theo vành ô chảy , ướt nửa người ta. Một lúc , nàng ta nói: “Quỳ cầu ta.”
Ta không chút do dự quỳ : “Cầu ngươi.”
Nàng ta không hài lòng với sự dứt khoát ta, đôi mắt đẹp trừng lên, nói: “Dập đầu, dập đầu khi ta hài lòng sẽ suy nghĩ một chút.”
Ta sững người, ngẩng đầu nàng ta chằm chằm một cách lạnh lùng. Nàng ta không giúp ta, sỉ nhục ta.
“Sao? Muội muội ngươi sắp chết vì bệnh rồi không dập đầu…”
Ngay đó, ta vòng ra lưng nàng ta, bóp chặt cổ, kề chủy thủ vào mặt.
“Gương mặt Tiêu nhị hủy hoại sẽ không Hoàng hậu nữa đâu.”
6
Mẫu thân nói không sai, có những lúc đao kiếm hữu dụng hơn đạo lý.
Bắt Tiêu nhị , đại phu Tiêu phủ liền tận tình chẩn bệnh, kê đơn, sắc thuốc cho Tôn Thừa Trạch. Ta đem bát thuốc vừa sắc xong cho Tiêu nhị uống trước. Nàng ta đắng mức ngũ quan xinh đẹp cũng phải nhăn nhó, dùng hết sức bình sinh mắng ta: “Ngươi cái thứ ngu ngốc không biết trời cao đất dày, dám lấy ta thử thuốc! Ngươi có biết ta ai không? Ngươi có biết phụ thân ta ai không?”
“Ngươi dám bắt cóc ta, Tiêu sẽ không tha cho ngươi đâu, ngươi cứ chờ chết đi!”
Ta nhíu mày, dùng chủy thủ phẩy một đường hư không trên mặt nàng ta.
“Câm miệng.”
Nàng ta rụt cổ , im bặt.
7
Nhưng chậm một , Tôn Thừa Trạch nàng ta cho tỉnh giấc. thấy Tiêu nhị trói hai tay vào cuối giường, đôi mắt ngấn nước dè dặt ta, nhỏ giọng thành khẩn lỗi: “Tỷ tỷ, lỗi.”
Tay ta đang đút thuốc bỗng khựng : “Đại phu nói ngươi cảm lạnh mấy ngày rồi, sao không nói với ta?”
cúi đôi mắt hoe đỏ : “Tỷ tỷ đưa ta đi rất mệt rồi, ta không vướng chân.”
“ lỗi, ta không bệnh.”
Cổ họng ta nghẹn , nhất thời không nói nên . Tôn Thừa Trạch mới bảy tuổi. Đột nhiên gặp phải biến cố, mỗi ngày đều ăn lương khô nuốt, ngày đêm đi đường chưa từng than thở nửa .
“Những này không phép nói lần thứ hai.” Ta đút cho một viên táo mật đại phu đưa: “ nhớ thề chúng ta không?”
“ừm” một tiếng: “Nhớ.”
“Vậy phải nhớ cho kỹ hơn, này không giấu ta bất cứ điều gì.”
“ không?”
suy nghĩ một lát: “ .”
Ta lau khóe miệng cho , mỉm cười.
“ ngủ một giấc thật ngon, trời sáng sẽ khỏe thôi.”
8
Sáng sớm hôm , khách điếm Vân Lai ồn ào náo nhiệt. Ta từ cửa sổ thấy chủ Tiêu và quản đều . Khách điếm bao vây. Tiêu nhị ngồi ngủ dưới đất suốt đêm, nghe thấy động tĩnh liền hét lớn rằng ta chết chắc rồi.
Không lâu , Tiêu Uyên mặc áo giáp đẩy cửa vào. Thân hình cao lớn ông gần như chạm khung cửa, chỉ đứng đó thôi cũng đủ tạo ra cảm giác áp bức.
Tiêu nhị run rẩy gọi: “Phụ thân…” Giọng điệu như thể đựng sự oan ức tày trời.
Nào ngờ Tiêu Uyên nhanh bên giường, quỳ phịch : “Vi thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội!”
Tôn Thừa Trạch ho khan hai tiếng, gắng gượng đỡ người dậy: “Cữu cữu mau đứng lên.”