Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Triệu Minh Vũ đứng hình, sau đó mặt bùng nổ đỏ rực:
"Em… em sao lại thể tùy tiện nhéo mặt trai như vậy!"
Tôi khẽ :
"Chồng tôi, tôi nhéo cái thì sao chứ?"
Anh rõ ràng bị tôi hoảng, vội vàng xách hành lý chạy ra cửa. Đến cửa suýt vấp bậc thềm.
cái dáng vụng về đó, tôi không kìm nổi. Trời đất, ai ngờ Triệu Minh Vũ mười tám tuổi lại thế này. Chạm tí đỏ mặt, mà thú vị ghê.
Nghĩ lại Triệu Minh Vũ khi , kín tiếng, độc miệng, bụng đen… thấy phiên bản này đáng yêu hơn hẳn.
Trên đường về, anh không ngừng lén lút liếc trộm tôi. Bộ dạng vừa ngại ngùng thiếu niên, vừa tí mê luyến. Trong lòng tôi lăn, ngoài mặt vẫn thản .
Xuống xe, Triệu Minh Vũ chủ động giành lấy túi giúp tôi. Tôi hơi ngạc , đưa túi anh. Anh lập tức sáng bừng như được kẹo.
Tôi thầm cảm thán, tình cảm Triệu Minh Vũ mười tám tuổi đúng đơn thuần, mãnh liệt và dễ đoán.
Vừa bước vào nhà, anh đã quanh tân hôn, mắt đầy mơ hồ. Tôi nghĩ, quả thật . Nhưng khi ánh mắt rơi vào bức ảnh cưới treo ở khách, mặt anh lại đỏ như gấc.
Tôi giả vờ như không thấy, thản :
"Xin lỗi, nếu anh thấy khó chịu khi nó, lát nữa tôi sẽ bảo người tháo xuống."
Không ngờ anh vội vàng:
"Không, không cần đâu, anh… anh không ý đó."
liền chuồn khỏi khách, lẩm bẩm:
"Anh… anh muốn đi loanh quanh chút, được không?"
Tôi suýt bật , nhưng vẫn gượng nhịn:
"Anh cứ , đây nhà anh."
Triệu Minh Vũ như chạy trốn ra ngoài, dáng vẻ đầy lúng túng.
Đi ngang , tôi hỏi:
"Cần tôi dẫn đi tham quan không?"
Anh vội lắc đầu, ra vẻ: đi được, đừng coi như trẻ .
Tôi không ép, chỉ mang đồ tác đi giặt.
lẽ vì , lại xa lạ với môi trường, Triệu Minh Vũ đi vòng quanh nhà, cuối cùng lại quay lại giặt.
Anh , giọng mang chút ấm ức trẻ :
"Tuy đây tân hôn chúng ta, nhưng anh đi vòng mà chẳng nổi cái gì cả."
Tôi nghe , hơi xót xa, giơ tay xoa đầu anh như đây:
"Không sao đâu, sẽ lại thôi."
Anh sững ra, há miệng đơ người như chuột chũi đáng yêu.
Tôi vòng qua anh, định lấy quần áo ra phơi. Anh liền nhanh nhẹn đón lấy:
"Để anh đi, mấy này vốn dĩ nên do anh."
Tôi hơi ngẩn, bất giác đến Triệu Minh Vũ khi . Ngoài miệng độc địa, bụng dạ đen tối, nhưng lúc nào cưng chiều tôi hết mực.
Tôi khẽ . Dù , vài thứ… hình như vẫn chẳng đổi.
ra vài tác chưa , tôi Triệu Minh Vũ đang phơi đồ : …
"Em vẫn chút phải , anh phơi thì em bát mì cà chua nhé."
Tay anh đang phơi đồ khựng lại, do dự lúc, như kiểu hạ quyết tâm to đùng, gật đầu:
"Ừ."
Trong bếp, Triệu Minh Vũ lén gọi điện bà Tống Ái Hà.
"Ừm, Tô Niệm bảo mì cà chua cô ấy."
"Mẹ ơi, chẳng kiểu gì luôn."
Không biết bên kia mẹ cái gì, mà mặt anh biến sắc y như bị sét đánh.
Cuối cùng phải thở dài:
"Ừm, lên Baidu tra thức vậy."
Cúp máy, anh đứng ôm cà chua với thịt , mặt kiểu bất lực toàn tập. phải cầm thức lên, từng bước cách cẩn thận như đi thi ăn.
Tôi đang cắm mặt vào thì nghe tiếng gõ cửa.
"Ơ… mì , em ra ăn đi, để lát nữa tiếp được."
Tôi gật đầu, xoa xoa vai nhức mỏi ra bàn ăn.
Bát mì cà chua bày mặt ra gì, dưng tôi hơi mong chờ. Không biết sau cú này, tay nghề bếp núc Triệu Minh Vũ bay màu luôn không.