Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vẻ cười đến tận mang tai của anh thầm :
Minh Vũ mười tám tuổi đúng … vừa ngốc nghếch vừa dễ đọc vị!
Nhà hàng Minh Vũ đặt quán Hồ Nam nổi tiếng ngay trung tâm thành phố, vừa yên tĩnh vừa sang trọng.
Mỗi lần muốn ăn ở đó đều phải đặt trước ít nhất hai ngày.
Minh Vũ vốn khách VIP của nhà hàng này trước, nên vừa tới nơi, nhân viên dẫn chúng tôi vào thẳng phòng riêng kín đáo.
Trong phòng, đồ ăn bày sẵn, toàn tôi mê.
Tôi hơi đứng hình.
Ủa, Minh Vũ mất trí , sao vẫn nhớ?
Chắc tôi nghi hoặc, anh liền giải :
"Anh hỏi mẹ . Mẹ nói ăn mấy này, nên anh gọi sẵn."
À vậy.
Suốt bữa ăn, Minh Vũ cứ tôi lia lịa, bản thân gần như chẳng đụng đũa.
Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, anh miếng cá chép sốt chua ngọt anh điên đảo.
Ai ngờ vừa bỏ vào bát, kia nhăn mày:
"Xin lỗi, anh… anh không ăn cá."
Tôi trừng , bật cười khẽ:
" Minh Vũ, đừng xạo nha. Anh không ăn cá? Anh chính thánh mê cá đó!"
Anh ngẩn . Trong trí nhớ nhỏ tới giờ, anh không nuốt nổi cá.
tôi vừa lên anh miếng cá đó bỏ vô miệng .
Chỉ … biểu cảm khó chịu sang kiểu bất ngờ, sáng long lanh như phát hiện châu báu.
vậy, tôi liếc đĩa cá trộn và dưa leo trộn trước , trong đầu lóe ý tưởng hơi ác.
Tôi đũa cá đưa qua:
"Chồng à, thử cái này đi, anh mê nhất nè."
Minh Vũ vừa cá, nhăn như bánh bao hấp:
"Niệm Niệm… anh… anh chắc chắn không cá."
Tôi vẫn kiên quyết không rút đũa lại, anh với ánh buồn bã:
"Chồng à… mới quen , anh ăn cá ngon lành ."
Minh Vũ bắt đầu lúng túng:
"Xin lỗi… Niệm Niệm… anh ăn, đừng giận."
Cuối cùng, anh ngập ngừng mở miệng nhận miếng cá tay tôi.
đúng bản năng ghét bỏ ăn sâu tận gốc, vừa cắn cái cả cứng ngắc, biểu cảm phong phú cực hạn.
Tôi nhớ rõ lần đầu hẹn hò, tôi cũng đút anh cá, và anh đó… y chang bây giờ.
Thế mới biết, vụ anh không ăn ngò, không ăn cá, bé khắc sâu.
ngay khi tôi anh sẽ nhả , lại anh nuốt ngon lành, cố tình chớp đen láy tôi đầy tự hào:
"Niệm Niệm, anh ăn hết nha."
Tôi tim đập loạn.
Không xong , cái dáng vẻ này, ai chịu nổi chứ!
Tôi nuốt nước bọt, thật sự chỉ muốn véo má anh phát.
Vừa , tay vươn nhéo nhẹ:
"Ừm, ngoan lắm."
Tai Minh Vũ đỏ bừng, vẫn ngoan ngoãn nghiêng tôi véo dễ.
Tôi: …
Y như cún con to xác, rất được cưng chiều.
bữa cơm ăn đỏ tim đập, không khí toàn mùi ái muội.
Ăn xong, hai đứa kéo nhau đi xem phim.
Vé do Minh Vũ đặt trước.
Đứng gần máy bán vé, dáng cao lớn, gương đẹp trai sáng chói, tôi phát sáng.
Biết rõ anh vốn đẹp, mất trí xong lại càng đẹp hơn.
Vừa có nét trẻ trung năng động, vừa ngốc nghếch dễ thương của trai mới lớn, khiến ta chỉ muốn nhào tới bắt nạt.
đến mấy "thứ" tôi chuẩn bị tối nay, tim tôi rộn ràng không kìm được.
Chứ phim với chả ảnh… bay khỏi não lâu .
Đến khi phim chiếu xong, tôi vẫn đang trên mây.
"Niệm Niệm, không phim hôm nay à?"
Giọng Minh Vũ vang lên, mang chút ủy khuất.
"Hả? Không có, … rất ."
" nói dối, trong rạp mất tập trung suốt."
Giọng anh nghe vừa buồn vừa đáng thương.