Trong phòng khách, Tô Tiểu Ngôn vừa khóc lóc giàn giụa nước mắt, vừa lén tôi với vẻ tự cho là kín đáo.
tôi không để ý đến bé. Cái Hệ thống trong đầu ồn ào khiến tôi đau cả đầu. Tiếng máy móc xen lẫn tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện cứ không ngừng vang lên.
“Tô Ngôn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, tại sao Ký chủ lại không cho bé ăn cơm? Một anh tổng ngang ngược trị giá hàng ngàn tỷ trong lai như vậy lại bị dạ dày là do bị Ký chủ làm hại.”
Nỗi oan này bất ngờ đổ ập xuống đầu khiến tôi suýt nữa thì đánh rơi bát cơm. Tôi thầm “phi” trong sự khinh bỉ trong đầu. Chỉ hai phút trước, tôi vừa nhấc bàn tay ra khỏi cái m.ô.n.g tròn vo của Tô Tiểu Ngôn.
Một cái Hệ thống tự xưng là “Hệ thống Cải tạo mẹ kế” đã ràng buộc lấy tôi. Cái Hệ thống này không chỉ giỏi đổ oan mà còn rất lắm lời.
“Ký chủ, Ký chủ không thể như vậy, mẹ kế độc ác không có tiền đồ đâu. Chúng ta phải yêu thương trẻ , để nhân tài của Tổ quốc khỏe mạnh mà lớn lên.”
Cùng lúc đó, thấy tôi không để ý đến bé, nhóc con trong phòng khách càng gào to hơn.
“Oa, oa…”
“Hệ thống thông báo: Tô Tiểu Ngôn hiện đang ở trạng thái đói bụng, xin Ký chủ cho phép bé ăn tối.”
Hệ thống cứ lặp lặp lại câu này trong đầu tôi. Trong đầu lẫn ngoài đầu đều có tiếng động làm phiền, ăn có bữa cơm cũng không yên, tôi dứt khoát đặt đũa xuống, vừa bất lực vừa muốn điên: “Thế thì tôi biết làm thế ? Bé cứ đòi ăn cơm trộn cứt chó. Cơm bình thì bé không ăn, cứ khóc đòi cơm trộn cứt chó thôi.”
“Xin Ký chủ… Hả? Cứt chó?”
Hệ thống đứng hình nửa phút.
Hệ thống với tôi rằng trong lai, đứa con riêng thích ăn cơm trộn cứt chó này của tôi sẽ trở thành một anh tổng ngang ngược trị giá hàng ngàn tỷ. Anh tổng ngang ngược thích làm từ thiện, công ty dưới trướng cậu còn đóng góp rất nhiều cho sự triển của xã hội. Thế , người tốt không có kết cục tốt: Anh tổng ngang ngược gặp phải vấn đề về sức khỏe, khi hiện ra thì đã là giai đoạn cuối của bệnh dạ dày. Sau khi Hệ thống điều tra thì nó cho rằng là do tôi – người mẹ kế này – đã ngược đãi anh tổng ngang ngược khi cậu còn , dẫn đến việc anh tổng ngang ngược bị ám ảnh về chuyện ăn uống.
Ăn uống không tích cực, dạ dày giai đoạn cuối.
Tôi không nhịn được mà trợn trắng mắt, chỉ vào anh tổng ngang ngược của lai đang trần truồng, gào khóc trong phòng khách: “Thế giờ Hệ thống muốn tôi chiều theo ý bé, cho bé ăn cơm trộn cứt chó à?”
“Ơ…” Tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện trong đầu càng lúc càng dồn dập hơn.
Hệ thống bán tín bán nghi, dò hỏi: “Hay là Ký chủ cứ thử cho bé ăn cơm bình trước sao?”
Tôi lập tức đặt một bát cơm bình và đầy đủ dinh dưỡng trước mặt Tô Tiểu Ngôn, đích thân cho bé:
“A, há miệng .”
Nhóc con bĩu môi, thò ngón trỏ vào miệng mình rồi ngậm lấy: “Không muốn… Hu… Con muốn Tiểu Hắc.”
Tôi sa sầm mặt, lôi ngón trỏ của bé ra khỏi miệng. Nửa tiếng trước, đúng là bàn tay này của bé đã từng bới cứt chó. Quá bẩn thỉu.
“Không được!”
“Oa…”
Tô Tiểu Ngôn tiếp tục vừa khóc vừa múa may quay cuồng, chẳng thức ăn trong thìa.
Hệ thống tò mò: “Tiểu Hắc là gì ạ?”
Tôi ra hiệu cho nó về phía góc phòng. Ở đó có một chú chó Husky đang nằm.
“Tiểu Hắc là con ch.ó đó, ý của nhóc con là muốn cứt của Tiểu Hắc.”
“Bé ấy thật sự muốn ăn cái đó ư? Ọe…”
Hệ thống nôn thốc nôn tháo trong đầu tôi.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi: “Ngươi nôn cái gì thế, không phải nôn vào trong đầu tôi đấy chứ?”
“Tôi chỉ nôn ra một ít dữ liệu bỏ thôi, Ký chủ không cần lo lắng, tôi đã nhét lại vào trong thân mình rồi.”
Giờ thì đến lượt tôi hơi muốn nôn.
Tôi với Hệ thống: “Vậy giờ Hệ thống rồi chứ? Nếu không thì tôi có thể đợi Tiểu Hắc vệ sinh rồi trộn số cứt đó với cơm rồi cho Tô Tiểu Ngôn ăn để Hệ thống thử bé có vui vẻ mà ăn hết không nhé.”
“Không cần đâu Ký chủ, tôi rồi.”
“Hu hu hu…” Tô Tiểu Ngôn đang khóc. Bé gào khóc thảm thiết mà không rơi một giọt nước mắt .
Tôi nghiêm mặt hỏi bé: “Có ăn cơm không?”
“Người xấu.” Tô Tiểu Ngôn vừa khóc vừa úp mặt vào ghế sofa, quay cái m.ô.n.g trần truồng về phía tôi.
Tôi theo bản năng nhẹ nhàng vỗ một cái vào m.ô.n.g bé: “Tôi là người xấu, còn bé là em bé hư.”
Tiếng khóc của Tô Tiểu Ngôn khựng lại.
Tôi tiếp: “Em bé hư, Tô Tiểu Ngôn là em bé hư.”
“Oa a… Hu… Con không phải, Ninh Ninh hư, con là em bé .”
Tôi khẽ hừ: “Không phải thế. Chỉ có người ngoãn ăn cơm mà tôi là em bé , bé không ăn thì là em bé hư. Em bé hư sẽ bị tôi đánh mông.”
Nhóc con bĩu môi, ngồi dậy trong sự ấm ức. Bé mở tay ra, dùng sức đập vào ghế sofa, khuôn mặt nhắn tỏ ra hung dữ: “Ăn cơm! Ăn cơm!”
Hệ thống há hốc mồm.
Tôi nhịn cười, đưa thìa cơm đã xúc sẵn đến trước miệng bé: “ , há miệng ra.”
Tôi xong một miếng xong lại dỗ dành bé: “Một miếng nữa, thêm một miếng nữa .”
Nhóc con cố gắng đẩy bát ra: “Không ăn nữa đâu.”
“Ăn hết chỗ này bé biến thành em bé được, không thì là em bé hư thôi.”
Nhóc con tí tẹo thế này thì tôi dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.