Bình thường thì vào giờ này, tôi luôn ngủ . Nhưng bình thường, nhóc con cũng tranh thủ lúc tôi ngủ mà canh bên cạnh Hắc để rình cứt của nó. Vào buổi chiều, tôi rất buồn ngủ, Hệ thống không có thể nên không thể ngăn cản bé. Rất nhiều lần tôi vừa mới ngủ được một lát thì đã bị Hệ thống gọi dậy rồi bắt quả tang nhóc con. Đã bao lâu rồi tôi không được ngủ đến khi tự tỉnh?
Tô Thừa mỉm cười, gật đầu: “Được, vợ vất vả rồi. À phải rồi, vợ.” Tô Thừa lấy ra một từ trong va li rồi đưa nó cho tôi, cười nụ cười nịnh nọt với tôi: “ cho vợ này.”
Tôi im lặng một lát, ngẫm nghĩ rồi vẫn nhận lấy. Cảm giác tội lỗi trong càng mãnh liệt, cuối cùng, tôi đi rửa một chùm nho.
Sau đó, tôi đưa đĩa cây cho nhóc con: “Ba đang sắp xếp quần áo, con có thể đút nho cho ba không?”
Đôi mắt tròn, sáng long lanh như nho của nhóc con đảo qua đảo lại. Tiếp theo đó, bé ôm đĩa cây vào , gật gật đầu, đáp với chất giọng non nớt của : “Được ạ, ba ngoan.”
Nhóc con đáng yêu biết bao. Đáng tiếc là bé lại thích ăn cứt chó.
Tôi thong thả về chơi điện thoại.
Hệ thống thắc mắc: “Ký chủ, Ký chủ không định nói cho Tô Thừa biết chuyện anh tổng ngang ngược phiên bản mini thích ăn cứt chó ?”
Tôi nhét nho vào miệng: “Nói rồi chứ, nhưng anh ta không .”
“Thế thì…”
Tôi cắt ngang lời nó: “Yên tâm, lát nữa anh ta thôi.”
Hệ thống hỏi tiếp: “Tại ạ?”
Tôi do dự một lát: “Ngươi quên rồi à, nhóc con đã giấu một cục cứt chó dưới chân ghế mà.”
Hệ thống: “?”
Tôi không nói gì nữa.
ra ấn tượng đầu tiên của tôi về nhóc con vẫn rất tốt. Người bé tí, mắt tròn, dáng vẻ khi cười của bé đáng yêu nhất vũ trụ.
Nhưng tôi cũng không thể quên được chuyện chiều hôm đó, say khi tôi rửa một đĩa nho cho nhóc con. Bé đang ăn nho thì bắt đầu đút nho cho tôi, lúc đó, tôi đang lướt điện thoại, ấn tượng ban đầu về nhóc con tôi yên tâm há miệng.
đầu tiên là nho, hai cũng là nho, ba là một cục cứt chó hơi cứng.
May mà trực giác tôi mách bảo điều chẳng lành nên tôi nhìn theo bản năng. Đó là cứt chó đấy, nó chỉ cách môi tôi một khoảng dài chưa đến năm centimet. Suýt nữa thì tôi dính bẩn rồi.
Đột hệ thống la toáng lên: “Ký chủ, không ổn rồi!”
Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: “ thế?”
“Anh tổng ngang ngược phiên bản mini đã bới ra một cục cứt chó từ dưới ghế . Bé đang đưa cứt chó về phía Tô Thừa… Đưa đến tận miệng anh ta rồi…”
Tôi thoáng hoảng hốt, nghĩ đến chuyện dù thì tôi và Tô Thừa cũng là vợ chồng, việc anh ta đi công tác mà còn chuyện mua cho tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, nhưng đôi chân tôi lại như bị đổ chì, không nhúc nhích nổi. Tôi ngồi trên giường, vô cùng hổ thẹn.
“A a a a a! Ăn vào rồi, ọe…” Hệ thống chứng kiến toàn bộ quá trình rồi gào thét đến mức suy sụp.
“Đây là… Phì… Đây là cái gì? Ọe…” Tiếng nói nghi hoặc, ghê tởm, suy sụp của Tô Thừa vọng đến từ khách.
Tôi nặng nề nằm vật xuống giường. Thế mà Tô Thừa không hề phát hiện, còn cho vào miệng thật rồi. Thôi được rồi, ít nhất thì chắc chắn là anh ta thằng nhóc con của thích cứt chó rồi.
“Ọe~”
Sau này tôi không hôn Tô Thừa nữa, cho bao nhiêu tiền tiêu vặt cũng không hôn.
“Ọe~”
“Oa…” Nhóc con ngồi trên ghế mà gào khóc thảm thiết.
Tôi nhìn Tô Thừa – người vẫn đang đánh răng – với đồng cảm tràn đầy: “Giờ anh rồi chứ? Thằng nhóc con của anh ghê gớm lắm, không chỉ thích ăn cứt chó, mà còn rất giỏi giấu cứt chó nữa.”
Kỹ năng hai là do bé rèn luyện được sau khi đến bên cạnh tôi, nhưng Tô Thừa không cần biết chuyện đó.
Tô Thừa vẫn đang trong trạng thái hoài nghi cuộc đời. Đối với anh ta của hiện tại, lời nói của tôi như gió thoảng bên tai. Tôi cũng không để , đi đến khách, buộc chặt rác, chuẩn bị mang ra ngoài vứt.
Từ khi nhóc con đến, tôi tích cực đi đổ rác hẳn.
“Oa oa, của con…” Nhóc con vừa khóc vừa chạy bằng đôi chân ngắn ngủn, cố gắng giật rác của tôi.
Tôi đâu thể để bé được như , bèn làm mặt quỷ với bé: “Thôi thôi thôi… Tôi đi vứt cứt chó của bé đây.”
“Oa, đừng mà…”
Sau mấy bước chân, tôi đóng sập cửa chính lại, tiếng nhóc con vừa khóc lóc vừa gào lên “đừng mà” vẫn còn văng vẳng.
“Ha ha ha ha…”
Khi tôi đang vui vẻ thì cánh cửa đối diện đột mở ra. hàng xóm và tôi nhìn nhau.
“À, Ninh, đi đổ rác đấy à?”
“Dạ dạ dạ.” Tôi lập tức khép cái miệng đang há lại, nở một nụ cười lịch .
nhìn cánh cửa sau lưng tôi, do dự mà nói: “Con nhà cháu lại khóc à?”
“Dạ, lại khóc rồi.” Tôi tùy đáp.
Căn nhà này là một trong những căn nhà thuộc sở hữu của Tô Thừa. Tôi và Tô Thừa đã chọn nó làm nhà tân hôn, chúng tôi chuyển đến đây cũng chưa đầy ba tháng, vài nhà hàng xóm xung quanh cũng biết chúng tôi là cặp vợ chồng mới cưới. Sau khi Tô Ngôn đến, thỉnh thoảng, tôi dẫn bé ra ngoài đi dạo. Khi hàng xóm láng giềng tò mò về thân phận của bé, tôi cũng không giấu giếm, nói thẳng bé là con riêng của chồng tôi.
Tôi đã định đi rồi, nhưng lại kéo tôi lại, lải nhải: “Đứa bé còn nhỏ, phải chăm sóc cho chu toàn, dù thì sau này, bé cũng gọi cháu là mẹ…”
Tôi: “Dạ dạ, ừm ừm, ồ ồ ồ…”
Hệ thống đột giật : “Ký chủ, tôi chợt ra một chuyện: một trong những nguyên nhân lớn chúng tôi phán đoán Ký chủ ngược đãi anh tổng ngang ngược phiên bản mini chính là hàng xóm của Ký chủ nói nào Ký chủ cũng đánh bé, nào anh tổng ngang ngược phiên bản mini cũng khóc. Và còn có hàng xóm lại rồi nói Ký chủ không cho anh tổng ngang ngược phiên bản mini ăn cơm, bé gầy trơ xương như que củi.”