Tôi và ba của anh tổng ngang ngược là quen qua mai mối, đến tuổi và hợp ý thì đăng . Trước khi , ba của anh tổng ngang ngược cũng thành thật nói với tôi rằng anh ta có một người con trai với , con trai được nuôi dưỡng. Tôi hoàn toàn chấp này. Vừa hay, bản thân tôi cũng không muốn sinh con.
Nhưng vào ngày thứ sáu mươi lăm tính từ ngày mà tôi và ba của anh tổng ngang ngược với , ba của anh tổng ngang ngược đi ra ngoài một chuyến, khi về thì dẫn theo một đứa trẻ gầy còm. Đứa trẻ ấy chính là Tô Tiểu .
Ba của anh tổng ngang ngược nói rằng của anh ta mất tích rồi, để đứa trẻ ở nhà một mình, bất đắc dĩ anh ta đành phải đưa đứa trẻ về. Lúc đó, tôi cứ tưởng mình bị lừa. Sau này, sau khi tôi dùng số tiền lương mà ba của anh tổng ngang ngược nộp mình để thuê vài thám tử tư điều tra thì biết đúng là như vậy.
Ngày thứ hai tính từ khi nhóc con được đưa về, ba của anh tổng ngang ngược đã phải đi tác. Trước khi đi, anh ta dặn đi dặn lại tôi rằng phải chăm sóc thằng nhóc con đó một tháng. Anh ta thề rằng một tháng sau, anh ta sẽ về rồi đích thân chăm sóc thằng bé, tuyệt đối sẽ không làm phiền tôi.
Nhìn vào số tiền tiêu vặt mà anh ta đưa hàng tháng, tôi đồng ý. Cứ coi như mình làm nửa bảo mẫu vậy. Ít nhất thì số tiền tiêu vặt mà anh ta đưa gấp ba lần số tiền lương đi làm của tôi. Tôi đành thằng nhóc con này trong một tháng vậy.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, ngày thứ ba sau khi Tô Thừa rời đi, nhóc con đã hồi phục sức sống rồi lại bắt đầu với cứt chó.
À, chú chó Husky tên Tiểu Hắc đó cũng đi về đây cùng với nhóc con.
Thấy bé hơn bốn tuổi, tôi đã bé với cứt chó rồi. Nhưng đến giờ ăn, tôi đã chuẩn bị việc phục vụ nhóc con ăn cơm rồi nhưng nhóc con lại không ăn, mà giật lấy rồi chạy về phía Tiểu Hắc.
trước mắt tôi, Tô Tiểu bốc cứt của Tiểu Hắc vào rồi trộn lẫn số cứt ấy với cơm. Bé còn dùng thìa múc một miếng nhét vào miệng rồi.
Ọe~
Tôi nôn ọe hai phát tức. Sau khi nôn, tôi đến gần Tô Tiểu , móc miệng nhóc con. Có lẽ nhóc con tưởng tôi đang tranh đồ ăn với bé nên tức cắn răng vừa khóc vừa đánh tôi. Sau đó, cái m.ô.n.g của nhóc con lần đầu tiên được “lên sóng” giáo dục cái đánh.
Mỗi ngày tiếp theo, cứ đến giờ ăn là nhóc con lại phải bị tôi “giáo dục” vài cái đánh thì chịu ngoan ngoãn ăn cơm.
Rồi sau đó, Hệ thống tìm đến tôi.
Còn hai ngày nữa là ba của anh tổng ngang ngược đi tác về. Ngoài cửa sổ, gió nhẹ nắng đẹp, giá mà trong nhà không có tiếng nhóc con khóc thảm thiết thì tốt biết mấy.
Tôi ngáp một cái: “Hệ thống, tôi đi ngủ trưa đây, ngươi trông bé hộ tôi, đừng để bé cứt chó.”
Giờ Hệ thống đã đứng về phe tôi rồi, hùng hồn cam đoan: “Yên tâm đi , tôi sẽ trông chừng anh tổng ngang ngược phiên bản thật kỹ.”
Tôi yên tâm nằm lên chiếc giường lớn mềm mại. Chốc sau, cơn buồn ngủ đột ngột ập đến dần dần.
“ , chó đi vệ sinh rồi. Tay của anh tổng ngang ngược phiên bản đã bốc lấy cứt của chó rồi.”
Hệ thống thét đến mức suy sụp: “A a a a! Tôi mắc chứng sạch sẽ đó, không nhìn nổi, mắt của Hệ thống sắp bị mù rồi!”
Tôi tỉnh ngủ tức, lẩm bẩm chửi rủa trong lòng rồi bật dậy.
“Tô Tiểu !”
Nhóc con cố gắng bàn tay đang nắm cứt chó ra sau lưng: “Con không có, không có.”
“Tôi thấy hết rồi, tay ra!”
Tôi nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của bé, kéo bé tới chỗ bồn rửa để rửa tay.
Tôi vừa điên tiết giúp bé rửa tay, vừa thét trong lòng: “Không thể được nữa! Tôi phải tống cổ con ch.ó đó đi!”
Hệ thống khuyên ngăn tôi: “Không được đâu , Hệ thống kiểm tra ra hiện tại, có thể là anh tổng ngang ngược phiên bản có xu hướng tự kỷ nhẹ. Tiểu Hắc là thứ mà bé quen thuộc nhất, đưa Tiểu Hắc đi thì có thể sẽ khiến bé bị kích thích.”
Tôi suy sụp: “Thế thì ngày nào tôi cũng phải nhìn bé cứt chó, với cứt chó, ăn cứt chó ư?”
“Ơ… Hay là đánh bé thêm vài lần nữa đi.”
Ngày Tô Thừa trở về, tôi đã bảo Hệ thống đốt rất nhiều pháo hoa trong đầu mình. Tôi túm lấy nách nhóc con rồi cứ thế nhấc bổng bé lên, nhét bé vào lòng Tô Thừa: “Đây thật sự là con ruột của anh à?”
Tô Thừa không hiểu mô tê , chăm chú nhìn khuôn mặt của nhóc con: “Phải đó, làm sao mà anh có thể nhầm được.”
Ánh nhìn của tôi rất phức tạp, tóm lại là ba phần ghét , bốn phần hối hận và ba phần buồn nôn.
“Thế hồi nhỏ, anh có thích ăn cứt chó không?”
Nụ cười trên mặt Tô Thừa cứng đờ lại, mắt anh ta trợn tròn: “Vợ ơi, em đang nói thế? Đó là cứt chó mà, sao anh lại thích cái đó được.”
Tôi lùi lại hai bước, khinh bỉ mà bĩu môi: “Thằng nhóc con đang ở trong lòng anh thích ăn cứt chó đấy. Mỗi lần ăn cơm, thằng bé đều muốn ném cứt chó vào rồi ăn.”
Tô Thừa đờ đẫn, nhìn tôi ánh mắt mơ màng: “Hả?”
Sau khi đứng đơ ra mười mấy giây, Tô Thừa sảng khoái mà cười: “Vợ ơi, em nói vậy, làm sao mà này có thể xảy ra được chứ?”
“Không tin thì thôi.” Tôi nhún vai: “Đã nói rồi mà, khi anh đi tác về thì thằng nhóc con này do anh chăm sóc. Giờ anh về rồi, tôi đi ngủ trưa đây.”