Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Văn án:

Kỳ nghỉ này, bạn trai rủ tôi đi du lịch.

Anh hông chỉ mang theo một đám anh em chí cốt, anh còn dẫn theo một cô nàng phong cách “hán tử trà”*.

(*) Hán tử trà: Chỉ kiểu con gái vừa tỏ ra mạnh mẽ, phóng khoáng, vừa xen lẫn nét mềm mại đáng yêu, hay trêu đùa với đàn ông để gây thiện cảm.

Cả ngày cô ta mở miệng là cứ “ba ba”, “con trai” để gọi tới gọi lui với đám con trai, giọng điệu ngọt đến mức cả da gà.

Để chụp ảnh sống ảo, ngay cả khi leo núi cô ta nhất quyết mặc váy xòe điệu đà.

Nhưng vì bất tiện, cô ta để cho đám con trai thay phiên cõng .

Khi đang được bạn trai tôi cõng trên lưng cô ta cười, nghiêng đầu nhìn tôi:

“Chị sẽ không nhen mà giận ?”

Tôi cười, khẽ lắc đầu.

Rồi cố ý xoay người, bộ bị trật chân.

Nhìn vẻ mặt lúng túng của bạn trai, tôi dang tay về phía một người anh em của anh, nở nụ cười dịu dàng:

“Để anh ấy bế em là được, anh đừng khó xử, em chỉ là… lo cho anh .”

Từ , tôi đã biết xinh đẹp.

Chỉ cần tôi đưa tay, người sẽ vô thức chìa tay đón lấy.

Nhưng lần này, người chặn lại cánh tay đó lại là Tạ Lang bạn trai tôi.

Anh cau mày:

“Bạn gái của tôi, là để tôi lo thì hơn.”

nhưng trên lưng anh, Hứa Thanh Oánh lại ôm chặt lấy cổ, nũng:

“Anh là không được rồi nha, vì phụ nữ mà nỡ bỏ rơi ‘ba ba’ à.”

“Em đã nói rồi mà, mấy anh em tụi đi với là vui nhất, em không thích đi với mấy cô gái chút nào, nhiều chuyện dữ lắm.”

Tôi liếc xuống bộ váy hở nửa n.g.ự.c của Hứa Thanh Oánh, rồi cười nhạt:

“À, thì ra cô là con trai à, thất lễ quá… Phẫu thuật mà thành công ?”

Hứa Thanh Oánh khựng lại.

Xung quanh tức có người vội cười xòa:

mà, Thanh Oánh tính vốn thẳng thắn rồi, chị dâu đừng để bụng. Hay để tôi cõng chị , tôi khỏe lắm.”

Hứa Thanh Oánh chu môi:

“Các anh đều có bạn gái, cõng một cô gái thì… không hợp lắm nhỉ?”

Mấy chàng trai vốn háo hức, giờ lại bắt đầu do dự.

Tạ Lang nghĩ một lát rồi nói:

“Hay là tôi với Hạ Hạ đây chờ, mọi người đi đi.”

Nhưng Hứa Thanh Oánh cọ cọ trên lưng anh:

“Không mà~ Khó khăn lắm chúng ta mới đi với , sao anh lại lại được ?”

“Chị ta đã trật chân thì nghỉ đây , chắc chắn chị ta sẽ mà…”

“Để tôi.”

Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Là Bùi Nhiên.

Sắc mặt Hứa Thanh Oánh tức thay đổi, giọng chua lè:

“Anh Nhiên sao tốt bụng ? Đúng là đẹp trai thì ai cũng tốt cả.”

Bùi Nhiên im lặng ngồi xổm mặt tôi, bờ vai rộng vững chãi.

Tạ Lang lại cười hớn hở:

“Cảm , anh em. Lên núi xong tôi với Hạ Hạ sẽ mời cậu ăn.”

Tôi ngoan ngoãn tựa vào lưng Bùi Nhiên:

“Cảm anh.”

Đường lên núi hơi dốc, nhưng Bùi Nhiên bước vững.

Tôi nhìn thấy phía , váy của Hứa Thanh Oánh ngắn tới mức sắp lộ cả nửa mông, còn mấy “anh em” kia thì mắt không rời được khỏi cô ta.

Lúc này tôi mới , à… cái gọi là tình anh em là này à.

“Tạ Lang, anh hút thuốc à? Em ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc.”

“Suỵt, . Để Hạ Hạ biết là cô ấy không vui .”

“Ôi dào, chị ta còn quản cả chuyện anh hút thuốc cơ à? Đúng là giá dữ ha. Em thì thấy mùi thuốc thơm nha.”

“Anh còn toát , đây mới là mùi đàn ông.”

Hứa Thanh Oánh tựa sát đầu vào cổ Tạ Lang:

“Thấy không, người ‘ba ba’ đây có chê anh.”

Họ nghĩ tôi bị điếc chắc?

Tôi bị bệnh đường hô hấp, nên không chịu mùi thuốc.

đây Tạ Lang hút nhiều, nhưng vì tôi, anh đã bỏ hẳn, còn nói mỗi lần thèm thuốc sẽ hôn tôi.

“Muốn đi nhanh hơn không?” – Bùi Nhiên bỗng lên tiếng.

Chưa kịp trả lời, anh đã tăng tốc, cõng tôi chạy thẳng lên .

Tôi ngoái lại, thấy Tạ Lang bị bỏ lại phía sau, trừng mắt nhìn, liền cố ý nói to:

“Cảm anh nha Bùi Nhiên, thể lực anh tốt thật.”

“Hạ Hạ!”

Tạ Lang vội vàng thả Hứa Thanh Oánh xuống, bước nhanh tới:

“Hay để anh cõng em, anh cũng khỏe lắm.”

Tôi liếc nhìn gương mặt đáng thương của Tạ Lang, rồi nhìn Hứa Thanh Oánh đứng sau anh, mặt hằm hằm:

“Không cần , mùi thuốc trên người anh em chịu không .”

Tôi xoa tóc anh, cười:

“Nhớ , đây là hình phạt cho anh.”

“Hạ Hạ bảo bối, anh không dám , anh sẽ không hút , được không?”

Tạ Lang vội vàng đuổi theo sau, y như một chú chó bị bỏ rơi.

“Anh Tạ Lang!” – Hứa Thanh Oánh gọi phía sau.

Tạ Lang quay đầu, cau mày:

“Ôi dào, em để người cõng là được rồi.”

Lên tới đỉnh núi, Tạ Lang đã nhễ nhại.

Còn Bùi Nhiên, dù cõng tôi cả quãng đường mà sạch sẽ, gọn gàng.

Thể lực của đàn ông… có thể chênh lệch sao?

“Cảm anh, Bùi Nhiên.”

Tôi đưa cho anh một tờ giấy lau .

“Bảo bối, anh cũng muốn.” – Tạ Lang thở hổn hển, quần áo dính sát vào người.

Sau đó có một bóng người thoang thoảng mùi nước hoa lao tới, bàn tay tức đặt lên n.g.ự.c Tạ Lang.

“Con trai à, dáng người chuẩn quá đấy.”

Hứa Thanh Oánh vừa bóp cơ n.g.ự.c của Tạ Lang, vừa có ý định trượt tay xuống dưới.

Như thể vừa mới phát hiện ra tôi, cô ta cười:

“Chị đừng lầm nha, tôi với Tạ Lang là anh em, bình thường cũng , chị không để bụng ?”

Tôi lạnh giọng:

“Có để bụng, Đã để bụng rồi thì bây giờ tôi có thể c.h.ặ.t t.a.y cô không?”

Tạ Lang kéo áo, gạt tay cô ta ra, theo phản xạ nhìn sang tôi.

Văn án:
Kỳ nghỉ này, bạn trai rủ tôi đi du lịch.
Anh hông chỉ mang theo một đám anh em chí cốt, anh còn dẫn theo một cô nàng phong cách “hán tử trà”*.
(*) Hán tử trà: Chỉ kiểu con gái vừa tỏ ra mạnh mẽ, phóng khoáng, vừa xen lẫn nét mềm mại đáng yêu, hay trêu đùa với đàn ông để gây thiện cảm.
Cả ngày cô ta mở miệng là cứ “ba ba”, “con trai” để gọi tới gọi lui với đám con trai, giọng điệu ngọt đến mức cả da gà.
Để chụp ảnh sống ảo, ngay cả khi leo núi cô ta nhất quyết mặc váy xòe điệu đà.
Nhưng vì bất tiện, cô ta để cho đám con trai thay phiên cõng .
Khi đang được bạn trai tôi cõng trên lưng cô ta cười, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Chị sẽ không nhen mà giận ?”
Tôi cười, khẽ lắc đầu.
Rồi cố ý xoay người, bộ bị trật chân.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của bạn trai, tôi dang tay về phía một người anh em của anh, nở nụ cười dịu dàng:
“Để anh ấy bế em là được, anh đừng khó xử, em chỉ là… lo cho anh .”

Từ , tôi đã biết xinh đẹp.
Chỉ cần tôi đưa tay, người sẽ vô thức chìa tay đón lấy.
Nhưng lần này, người chặn lại cánh tay đó lại là Tạ Lang bạn trai tôi.
Anh cau mày:
“Bạn gái của tôi, là để tôi lo thì hơn.”
nhưng trên lưng anh, Hứa Thanh Oánh lại ôm chặt lấy cổ, nũng:
“Anh là không được rồi nha, vì phụ nữ mà nỡ bỏ rơi ‘ba ba’ à.”
“Em đã nói rồi mà, mấy anh em tụi đi với là vui nhất, em không thích đi với mấy cô gái chút nào, nhiều chuyện dữ lắm.”
Tôi liếc xuống bộ váy hở nửa n.g.ự.c của Hứa Thanh Oánh, rồi cười nhạt:
“À, thì ra cô là con trai à, thất lễ quá… Phẫu thuật mà thành công ?”
Hứa Thanh Oánh khựng lại.
Xung quanh tức có người vội cười xòa:
mà, Thanh Oánh tính vốn thẳng thắn rồi, chị dâu đừng để bụng. Hay để tôi cõng chị , tôi khỏe lắm.”
Hứa Thanh Oánh chu môi:
“Các anh đều có bạn gái, cõng một cô gái thì… không hợp lắm nhỉ?”
Mấy chàng trai vốn háo hức, giờ lại bắt đầu do dự.
Tạ Lang nghĩ một lát rồi nói:
“Hay là tôi với Hạ Hạ đây chờ, mọi người đi đi.”
Nhưng Hứa Thanh Oánh cọ cọ trên lưng anh:
“Không mà~ Khó khăn lắm chúng ta mới đi với , sao anh lại lại được ?”
“Chị ta đã trật chân thì nghỉ đây , chắc chắn chị ta sẽ mà…”
“Để tôi.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Là Bùi Nhiên.
Sắc mặt Hứa Thanh Oánh tức thay đổi, giọng chua lè:
“Anh Nhiên sao tốt bụng ? Đúng là đẹp trai thì ai cũng tốt cả.”
Bùi Nhiên im lặng ngồi xổm mặt tôi, bờ vai rộng vững chãi.
Tạ Lang lại cười hớn hở:
“Cảm , anh em. Lên núi xong tôi với Hạ Hạ sẽ mời cậu ăn.”
Tôi ngoan ngoãn tựa vào lưng Bùi Nhiên:
“Cảm anh.”
Đường lên núi hơi dốc, nhưng Bùi Nhiên bước vững.
Tôi nhìn thấy phía , váy của Hứa Thanh Oánh ngắn tới mức sắp lộ cả nửa mông, còn mấy “anh em” kia thì mắt không rời được khỏi cô ta.
Lúc này tôi mới , à… cái gọi là tình anh em là này à.
“Tạ Lang, anh hút thuốc à? Em ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc.”
“Suỵt, . Để Hạ Hạ biết là cô ấy không vui .”
“Ôi dào, chị ta còn quản cả chuyện anh hút thuốc cơ à? Đúng là giá dữ ha. Em thì thấy mùi thuốc thơm nha.”
“Anh còn toát , đây mới là mùi đàn ông.”
Hứa Thanh Oánh tựa sát đầu vào cổ Tạ Lang:
“Thấy không, người ‘ba ba’ đây có chê anh.”
Họ nghĩ tôi bị điếc chắc?
Tôi bị bệnh đường hô hấp, nên không chịu mùi thuốc.
đây Tạ Lang hút nhiều, nhưng vì tôi, anh đã bỏ hẳn, còn nói mỗi lần thèm thuốc sẽ hôn tôi.
“Muốn đi nhanh hơn không?” – Bùi Nhiên bỗng lên tiếng.
Chưa kịp trả lời, anh đã tăng tốc, cõng tôi chạy thẳng lên .
Tôi ngoái lại, thấy Tạ Lang bị bỏ lại phía sau, trừng mắt nhìn, liền cố ý nói to:
“Cảm anh nha Bùi Nhiên, thể lực anh tốt thật.”
“Hạ Hạ!”
Tạ Lang vội vàng thả Hứa Thanh Oánh xuống, bước nhanh tới:
“Hay để anh cõng em, anh cũng khỏe lắm.”
Tôi liếc nhìn gương mặt đáng thương của Tạ Lang, rồi nhìn Hứa Thanh Oánh đứng sau anh, mặt hằm hằm:
“Không cần , mùi thuốc trên người anh em chịu không .”
Tôi xoa tóc anh, cười:
“Nhớ , đây là hình phạt cho anh.”
“Hạ Hạ bảo bối, anh không dám , anh sẽ không hút , được không?”
Tạ Lang vội vàng đuổi theo sau, y như một chú chó bị bỏ rơi.
“Anh Tạ Lang!” – Hứa Thanh Oánh gọi phía sau.
Tạ Lang quay đầu, cau mày:
“Ôi dào, em để người cõng là được rồi.”
Lên tới đỉnh núi, Tạ Lang đã nhễ nhại.
Còn Bùi Nhiên, dù cõng tôi cả quãng đường mà sạch sẽ, gọn gàng.
Thể lực của đàn ông… có thể chênh lệch sao?
“Cảm anh, Bùi Nhiên.”
Tôi đưa cho anh một tờ giấy lau .
“Bảo bối, anh cũng muốn.” – Tạ Lang thở hổn hển, quần áo dính sát vào người.
Sau đó có một bóng người thoang thoảng mùi nước hoa lao tới, bàn tay tức đặt lên n.g.ự.c Tạ Lang.
“Con trai à, dáng người chuẩn quá đấy.”
Hứa Thanh Oánh vừa bóp cơ n.g.ự.c của Tạ Lang, vừa có ý định trượt tay xuống dưới.
Như thể vừa mới phát hiện ra tôi, cô ta cười:
“Chị đừng lầm nha, tôi với Tạ Lang là anh em, bình thường cũng , chị không để bụng ?”
Tôi lạnh giọng:
“Có để bụng, Đã để bụng rồi thì bây giờ tôi có thể c.h.ặ.t t.a.y cô không?”
Tạ Lang kéo áo, gạt tay cô ta ra, theo phản xạ nhìn sang tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương