Bùi Nhiên đúng là chơi thật, giống như bật hack, nào cũng thắng.
Anh ít nói, không ồn ào như mấy người kia.
“Đụng rồi.” – Anh khẽ nói.
Nhìn ID đối thủ… chẳng phải là nhóm Tạ Lang sao?
“Tạ Lang, anh dùng ID đôi với ai vậy?” – Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt lộ sự chột dạ của anh.
“Chị, có gì đâu, chỉ là cái tên thôi. Nếu em với anh ấy thật sự có gì, hôm chị đâu ngồi đây.” – Hứa Thanh Oánh ánh mắt đầy khiêu khích.
Chết tiệt, tay tôi muốn siết thành nắm đấm.
“Chị, lát thua đừng khóc nhé.”
“Em bớt nói vài câu đi.” – Tạ Lang quát cô ta, nhưng không dám nhìn tôi.
“Đừng giận, để anh đánh bại cho em.” – Giọng lạnh của Bùi Nhiên vang bên tai qua nhắn riêng.
“Cảm ơn anh…” – Tôi liếc sang, thấy vành tai anh ửng đỏ, mỗi chiêu đều chuẩn xác như c.h.é.m trẻ con.
Cuối cùng, màn hình hiện chữ WIN to tướng.
“Bùi Nhiên, cậu làm gì vậy? Hôm là thăng hạng của em, sao anh không nhường?” – Hứa Thanh Oánh không giữ nổi mặt mũi.
Bùi Nhiên chẳng để ý tới giọng điệu làm nũng đó, chỉ lạnh lùng:
“Đừng gọi tôi là anh, nghe không quen.”
Ồ, đã đời!
Hơn mười giờ, phòng bắt đầu có người thuốc.
Tôi nhắn riêng cho Tạ Lang, nói khó chịu, muốn về.
Anh do dự, bị Hứa Thanh Oánh bắt gặp.
“Có phải chị ta muốn về không? Em đã bảo rồi, con gái đúng là yếu ớt, đàn ông điếu thuốc thì làm sao. Lý Hàn, anh xem, chị dâu ghét các anh thuốc kìa.”
Nhìn vẻ do dự của Tạ Lang, tim tôi chùng xuống.
“Tôi về trước, không làm mất hứng của mọi người.”
Ra ngoài, trời trên núi về đêm hạ nhiệt, khá lạnh.
Một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên người tôi.
“Mới giặt xong, đừng chê.”
Bùi Nhiên cao ráo, đẹp , theo tôi bước ra.
Tôi khẽ ngửi, chỉ có mùi nước giặt lại còn là tôi dùng.
“Cảm ơn.”
Tôi nhìn anh với ánh mắt phức tạp:
“Anh về đi, mấy anh em tụ họp với .”
“Không sao, anh không quen .”
Bùi Nhiên nhìn thẳng vào tôi:
“Nhan Hạ, em Tạ Lang ở điểm gì?”
Câu hỏi đường đột, nhưng tôi vẫn đáp thật:
“Có lẽ là anh ấy vì… sẽ.”
Tôi là mối tình đầu của Tạ Lang.
Anh từng như chú cún con vui vẻ, lúc nào cũng chạy quanh gọi tôi là “chủ nhân”.
Nằm trên giường lớn , điện thoại tôi bỗng nhận được một đoạn video.
“Tạ Lang, uống tiếp đi.”
Hứa Thanh Oánh mặt đỏ bừng, vòng tay siết chặt cổ Tạ Lang.
“Không được, Hạ Hạ còn đang đợi anh ở .”
“Anh còn là đàn ông không đấy? Phụ nữ quan trọng anh em quan trọng?”
Vương Bân xen vào, giọng lè nhè châm chọc:
“Nói với anh em đi, anh đã ngủ với chị dâu chưa?”
Tôi nhìn Tạ Lang đáp với vẻ gượng gạo:
“Tôi trân trọng Hạ Hạ.”
“Đàn ông cả , giả vờ cái gì! Có vẻ anh nhịn lâu lắm rồi nhỉ, nào nào, để Thanh Oánh giúp anh đi.”
Tôi tận mắt thấy Hứa Thanh Oánh quỳ xuống trước mặt anh, bắt đầu tháo thắt lưng.
Video đột ngột dừng.
‘Phần dơ mắt.’ – nhắn từ Bùi Nhiên tới.
“Em muốn xem.” – Tôi đáp lại, rồi thêm một nhắn thoại chọc:
“Có được không… anh?”
Khung cảnh video chẳng khác gì phim đen.
Tạ Lang ngả người trên sofa, tay theo phản xạ đẩy ra:
“Thanh Oánh, em uống nhiều rồi, anh có Hạ Hạ rồi…”
“Lang ca, tiểu thư như cô ta chịu cho anh như thế này sao? Đây chỉ là anh em giúp , đâu phải đầu.”
“Lại đâu phải thật sự ngủ với .”
Hứa Thanh Oánh nhẹ nhàng gạt tay anh ra, l.i.ế.m môi:
“Không sao đâu, chị ta sẽ không biết đâu.”
“Cùng lắm thì anh coi em như chị ấy, em không ngại đâu.”
Tôi giống như đang tự hành hạ , biết kết cục nhưng vẫn không rời mắt.
Hứa Thanh Oánh cúi đầu.
Tạ Lang ngậm điếu thuốc, trên mặt hiện biểu cảm khiến tôi buồn nôn.
Bàn tay giả vờ ngăn cản lại ấn c.h.ặ.t đ.ầ.u người trước mặt xuống.
“Hạ Hạ… Hạ Hạ…”
Đám con khác cởi quần, xếp hàng.
Hứa Thanh Oánh lượt “phục vụ”.
“Anh em à, thoải mái thật.”
“Em còn tốt với mấy anh còn hơn cả bạn gái của các anh.”
“Ọe…”
Tôi ném điện thoại, lao vào phòng tắm.
Mấy đàn ông không tự trọng như thế này đúng là đồ thối nát.
Điện thoại rung liên tục.
“Nhan Hạ, em ổn chứ?” – Giọng nam trầm, mát lạnh như bạc hà.
“Anh biết từ trước rồi? Anh cũng từng tham gia? cho em là có ý gì?”
không phải là anh em sao?
“Không! Anh mới dọn vào ký túc xá của Tạ Lang năm , chưa từng tham gia, anh thấy bẩn.”
Anh ngừng một chút:
“Anh không muốn thấy em bị lừa. Tạ Lang… không .”
khi lấy lại bình tĩnh, tôi tựa vào cửa.
Nỗi đau bị phản bội dần lùi lại, thay vào đó là hứng thú chọc người con này.
“Anh bao nhiêu tuổi?”
“18cm… À không, tôi 20.”
Tôi nghi anh đang cố tình nói bậy, nhưng không lại nhỏ hơn tôi một tuổi.
“Anh nhỏ hơn em đấy, em gọi anh là ‘anh’ bao nhiêu , chiếm lời như vậy là không tốt đâu…”
“Chị.”
Tim tôi khẽ hẫng.
“Chị, em thật sự .”
Chết tiệt.
Anh đang tán tỉnh tôi.
Nghĩ tới cái củ dưa chuột thối của Tạ Lang, khiến tôi chẳng muốn ở lại căn phòng này.
“Bùi Nhiên, anh ở một đúng không?”
Tôi hạ giọng:
“Quay lại đi, chị đây muốn sang phòng anh.”
Nghe bên kia gấp dần, tôi huýt sáo khe khẽ.
Đứng trước cửa phòng anh chưa được mấy phút, anh đã hổn hển chạy ra.
“Đoạn đường ngắn thế sao anh như vậy?”
Tôi nhìn từ đầu tới chân, cố ý :
“Anh không phải là… thể lực kém chứ?”
Anh bình thản nhìn tôi:
“Chị, muốn biết thể lực em thế nào… chị muốn thử không?”
.
Người này vội, tôi giả vờ không hiểu.
Phòng anh gọn gàng bất .
“Chị ngồi đi.” – Anh đi rót nước.