Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Bảo …”

Tôi xuống ghế đá, hai chân vắt chéo, ngoắc ngoắc tay với anh:

“Cơ thể con ch.ó nhỏ này, chỉ mình em , đúng không?”

“Bị người khác sờ qua rồi, em thấy bẩn.”

Ánh mắt Tạ Lang sững lại.

Anh tức cởi áo, ném thẳng vào thùng rác:

“Hạ Hạ, chỉ em mới vào anh.”

Phải nói… thân hình anh đúng là không tệ.

dân học mỹ thuật thì khổ ở chỗ, thấy cái đẹp là lòng lại mềm xuống.

Về tới phòng, Tạ Lang vào tắm trước.

Điện thoại anh đang sạc .

Nhìn ảnh đại WeChat là một đóa sen nhỏ, tôi ấn nghe.

“Tạ Lang, anh tắm xong ?”

“Con mắt anh đúng là không tốt, tiểu thư đây quý giá như vậy mà không biết anh nhìn trúng cái gì lại không tâm, qua là trông đẹp hơn chút thôi, đàn ông các anh đúng là nông cạn.”

“Tối nay đi uống rượu nhé, dẫn bạn gái theo, có con gái chán , với lại chị ta bị trật chân rồi, để chị ta nghỉ ngơi đi.”

Đợi cô ta lảm nhảm xong, tôi bật cười:

“Ồ, là Thanh Oánh hả? Tạ Lang đang tắm. anh ấy vừa nói, đi đâu cũng phải đi với tôi.”

Tạ Lang tắm xong, thấy tôi cầm điện thoại:

“Thanh Oánh bảo anh đi uống rượu, không cho em theo.”

Tôi im lặng nhìn anh.

Tạ Lang hơi lúng túng, nhận lấy điện thoại:

“Hạ Hạ là bạn gái tôi, cô ấy đi đâu, tôi đi đó.”

Nghe vậy, Hứa Thanh Oánh tức đổi giọng:

“Vậy cùng đi luôn, bọn em đặt phòng riêng rồi, hai người cùng tới nhé.”

Đến nơi, tôi thấy kia đường có tiệm trà sữa, thèm.

“Tạ Lang, em muốn uống trà sữa.”

, bảo . Em vào trước đi, ngoài này nóng .”

Anh nói số phòng rồi bảo tôi vào trước.

Tôi gõ cửa hai tiếng, đẩy vào.

Một người lao tới ôm:

“Tạ Lang, anh cuối cùng cũng tới…”

Thấy rõ mặt tôi, sắc cô ta tức thay đổi.

Tôi vén tóc, mỉm cười:

“Xin lỗi nhé, Tạ Lang đi trà sữa cho tôi rồi, lát sẽ tới.”

Ra ngoài, tôi đã ăn mặc tử tế từ trước.

Hiệu quả… xem ra rất tốt.

“Chị dâu xinh quá, Lang ca thật có phúc!” – Trong phòng ai cũng hùa vào.

Hứa Thanh Oánh cười mà như không:

“Ôi, bọn tôi em chỉ tán gẫu thôi, chị tới mà ăn thế này.”

“Ở cùng mấy người này lâu quá, bình thường em cũng trang điểm đâu.”

“Không như các cô gái khác, ngày nào cũng chưng , không son phấn là không dám ra đường.”

Tôi che miệng cười:

“Em gái đã không trang điểm, thì vệt đen khóe mắt chắc không phải là kẻ eyeliner đâu nhỉ… hay là quên rửa mặt?”

“Chị!”

Muốn đấu với tôi à, tôi sẽ chơi tới cùng.

“Đến rồi, trà sữa đây.”

Tạ Lang dìu tôi vào.

“Uống trà sữa gì, lát uống rượu luôn, bọn em đi chơi đều thế cả.” – Hứa Thanh Oánh tỏ vẻ không vui.

“Hạ Hạ nhà tôi thích uống.”

Tạ Lang cắm ống :

“Bảo , đây là loại em thích nhất, bảy phần đường.”

“Cảm ơn anh.”

Anh cười, đưa trà sữa cho những người khác:

“Muốn uống thì tự lấy, tôi đại thôi.”

“Cho bọn tôi thì đại, cho chị dâu thì chọn kỹ, Lang ca lại phát cẩu lương rồi!” – Tiếng hò lại vang .

Hứa Thanh Oánh xụ mặt, nói:

“Tạ Lang, đưa của anh đây, em muốn uống một ngụm.”

Cô ta giật lấy trà sữa của anh, một hơi:

“Vị gì vậy? Ngon hơn của em nhiều!”

Tạ Lang cau mày:

“Thanh Oánh, cô gì thế? Cô đâu thiếu mấy cái này.”

gì là sao? Cho anh này, keo kiệt quá!”

Rồi quay sang tôi:

“Chị dâu, bọn em là anh em nên quen vậy rồi, họ chỉ coi em như đàn ông thôi, chị để ý.”

Cô ta đưa của mình, định Tạ Lang uống một ngụm:

“Em uống của anh rồi, anh cũng uống của em đi.”

Tôi đưa ống của mình cho Tạ Lang:

“Anh à, mình cùng uống một nhé…”

Tiếng hò lại vang khắp phòng.

Tạ Lang lại mở thêm mấy chai rượu.

Uống vào là đầu chếnh choáng, ghé sát định hôn tôi.

Tôi ghét mùi rượu, khẽ vào cằm anh:

“Ngoan, về phòng rồi hôn.”

Giữa chừng, Hứa Thanh Oánh nhiều lần tìm cách kéo Tạ Lang, anh bận quấn lấy tôi nên không để ý.

Cô ta liền đổi hướng sang tôi:

“Chị sao không uống? Thật mất hứng quá!”

Tôi nể nang:

“Tôi dị ứng cồn, uống vào là chết, sao, cô muốn g.i.ế.c người à?”

Người có thể ép tôi uống rượu ra đời đâu, cô ta là cái thá gì chứ.

“Chúng ta uống, chị dâu không uống thì thôi.” – Vương Bân, một người cùng , tiếng hòa giải.

Hứa Thanh Oánh lại giọng chua ngoa:

“Em đâu biết chứ, đó là lý do em không thích chơi với con gái, toàn dân bệnh tật.”

Tôi không điếc đâu nhé.

Nhìn chai nước khoáng lạnh trên , tôi định với tay lấy.

uống, nước này lạnh , dạ dày em không tốt.”

Một tay vươn ra, gân xanh nổi rõ, ngón tay thon dài, khiến người ta phải nghĩ xa xôi:

“Đây có nước ấm.”

đứng rót nước cho tôi.

Dáng người, gương mặt… cứ như một tạo vật hoàn hảo vậy.

“Nhanh, nhanh, đánh nó! Đánh nó!”

kia vài người đầu chơi game.

“Hạ Hạ, chơi với anh, anh ‘gánh’ em.” – Mắt Tạ Lang sáng rực nhìn tôi.

Hứa Thanh Oánh bĩu môi:

“Gánh con gái thì đánh thế nào? Đây là trận thăng hạng của em, rất trọng đấy!”

Cô ta liếc mắt ra hiệu cho mấy người khác.

Vương Bân gật đầu:

“Trận này với Thanh Oánh trọng, để bọn tôi chơi trước.”

“Chị dâu chắc chơi bao giờ, uống nước xem là .”

“Phụ nữ cản đàn ông đánh nhau.”

Tạ Lang khó xử nhìn tôi, rồi nhìn Hứa Thanh Oánh:

“Hạ Hạ, hay em ăn chút trái cây trước.”

Là anh rủ tôi chơi trước mà?

“Anh chơi với em hai ván.” – chìa điện thoại, hiện mã QR WeChat.

“Đúng đó Hạ Hạ để chơi với em đi. Cậu ấy đánh game siêu giỏi!”

Tôi nhìn Tạ Lang ngờ nghệch cảm ơn bạn mình, buồn cười thật, anh bạn tốt của anh hình như có hứng thú với tôi đấy.

“Bảo …”
Tôi xuống ghế đá, hai chân vắt chéo, ngoắc ngoắc tay với anh:
“Cơ thể con ch.ó nhỏ này, chỉ mình em , đúng không?”
“Bị người khác sờ qua rồi, em thấy bẩn.”
Ánh mắt Tạ Lang sững lại.
Anh tức cởi áo, ném thẳng vào thùng rác:
“Hạ Hạ, chỉ em mới vào anh.”
Phải nói… thân hình anh đúng là không tệ.
dân học mỹ thuật thì khổ ở chỗ, thấy cái đẹp là lòng lại mềm xuống.
Về tới phòng, Tạ Lang vào tắm trước.
Điện thoại anh đang sạc .
Nhìn ảnh đại WeChat là một đóa sen nhỏ, tôi ấn nghe.
“Tạ Lang, anh tắm xong ?”
“Con mắt anh đúng là không tốt, tiểu thư đây quý giá như vậy mà không biết anh nhìn trúng cái gì lại không tâm, qua là trông đẹp hơn chút thôi, đàn ông các anh đúng là nông cạn.”
“Tối nay đi uống rượu nhé, dẫn bạn gái theo, có con gái chán , với lại chị ta bị trật chân rồi, để chị ta nghỉ ngơi đi.”
Đợi cô ta lảm nhảm xong, tôi bật cười:
“Ồ, là Thanh Oánh hả? Tạ Lang đang tắm. anh ấy vừa nói, đi đâu cũng phải đi với tôi.”
Tạ Lang tắm xong, thấy tôi cầm điện thoại:
“Thanh Oánh bảo anh đi uống rượu, không cho em theo.”
Tôi im lặng nhìn anh.
Tạ Lang hơi lúng túng, nhận lấy điện thoại:
“Hạ Hạ là bạn gái tôi, cô ấy đi đâu, tôi đi đó.”
Nghe vậy, Hứa Thanh Oánh tức đổi giọng:
“Vậy cùng đi luôn, bọn em đặt phòng riêng rồi, hai người cùng tới nhé.”
Đến nơi, tôi thấy kia đường có tiệm trà sữa, thèm.
“Tạ Lang, em muốn uống trà sữa.”
, bảo . Em vào trước đi, ngoài này nóng .”
Anh nói số phòng rồi bảo tôi vào trước.
Tôi gõ cửa hai tiếng, đẩy vào.
Một người lao tới ôm:
“Tạ Lang, anh cuối cùng cũng tới…”
Thấy rõ mặt tôi, sắc cô ta tức thay đổi.
Tôi vén tóc, mỉm cười:
“Xin lỗi nhé, Tạ Lang đi trà sữa cho tôi rồi, lát sẽ tới.”
Ra ngoài, tôi đã ăn mặc tử tế từ trước.
Hiệu quả… xem ra rất tốt.
“Chị dâu xinh quá, Lang ca thật có phúc!” – Trong phòng ai cũng hùa vào.
Hứa Thanh Oánh cười mà như không:
“Ôi, bọn tôi em chỉ tán gẫu thôi, chị tới mà ăn thế này.”
“Ở cùng mấy người này lâu quá, bình thường em cũng trang điểm đâu.”
“Không như các cô gái khác, ngày nào cũng chưng , không son phấn là không dám ra đường.”
Tôi che miệng cười:
“Em gái đã không trang điểm, thì vệt đen khóe mắt chắc không phải là kẻ eyeliner đâu nhỉ… hay là quên rửa mặt?”
“Chị!”
Muốn đấu với tôi à, tôi sẽ chơi tới cùng.
“Đến rồi, trà sữa đây.”
Tạ Lang dìu tôi vào.
“Uống trà sữa gì, lát uống rượu luôn, bọn em đi chơi đều thế cả.” – Hứa Thanh Oánh tỏ vẻ không vui.
“Hạ Hạ nhà tôi thích uống.”
Tạ Lang cắm ống :
“Bảo , đây là loại em thích nhất, bảy phần đường.”
“Cảm ơn anh.”
Anh cười, đưa trà sữa cho những người khác:
“Muốn uống thì tự lấy, tôi đại thôi.”
“Cho bọn tôi thì đại, cho chị dâu thì chọn kỹ, Lang ca lại phát cẩu lương rồi!” – Tiếng hò lại vang .
Hứa Thanh Oánh xụ mặt, nói:
“Tạ Lang, đưa của anh đây, em muốn uống một ngụm.”
Cô ta giật lấy trà sữa của anh, một hơi:
“Vị gì vậy? Ngon hơn của em nhiều!”
Tạ Lang cau mày:
“Thanh Oánh, cô gì thế? Cô đâu thiếu mấy cái này.”
gì là sao? Cho anh này, keo kiệt quá!”
Rồi quay sang tôi:
“Chị dâu, bọn em là anh em nên quen vậy rồi, họ chỉ coi em như đàn ông thôi, chị để ý.”
Cô ta đưa của mình, định Tạ Lang uống một ngụm:
“Em uống của anh rồi, anh cũng uống của em đi.”
Tôi đưa ống của mình cho Tạ Lang:
“Anh à, mình cùng uống một nhé…”
Tiếng hò lại vang khắp phòng.
Tạ Lang lại mở thêm mấy chai rượu.
Uống vào là đầu chếnh choáng, ghé sát định hôn tôi.
Tôi ghét mùi rượu, khẽ vào cằm anh:
“Ngoan, về phòng rồi hôn.”
Giữa chừng, Hứa Thanh Oánh nhiều lần tìm cách kéo Tạ Lang, anh bận quấn lấy tôi nên không để ý.
Cô ta liền đổi hướng sang tôi:
“Chị sao không uống? Thật mất hứng quá!”
Tôi nể nang:
“Tôi dị ứng cồn, uống vào là chết, sao, cô muốn g.i.ế.c người à?”
Người có thể ép tôi uống rượu ra đời đâu, cô ta là cái thá gì chứ.
“Chúng ta uống, chị dâu không uống thì thôi.” – Vương Bân, một người cùng , tiếng hòa giải.
Hứa Thanh Oánh lại giọng chua ngoa:
“Em đâu biết chứ, đó là lý do em không thích chơi với con gái, toàn dân bệnh tật.”
Tôi không điếc đâu nhé.
Nhìn chai nước khoáng lạnh trên , tôi định với tay lấy.
uống, nước này lạnh , dạ dày em không tốt.”
Một tay vươn ra, gân xanh nổi rõ, ngón tay thon dài, khiến người ta phải nghĩ xa xôi:
“Đây có nước ấm.”
đứng rót nước cho tôi.
Dáng người, gương mặt… cứ như một tạo vật hoàn hảo vậy.
“Nhanh, nhanh, đánh nó! Đánh nó!”
kia vài người đầu chơi game.
“Hạ Hạ, chơi với anh, anh ‘gánh’ em.” – Mắt Tạ Lang sáng rực nhìn tôi.
Hứa Thanh Oánh bĩu môi:
“Gánh con gái thì đánh thế nào? Đây là trận thăng hạng của em, rất trọng đấy!”
Cô ta liếc mắt ra hiệu cho mấy người khác.
Vương Bân gật đầu:
“Trận này với Thanh Oánh trọng, để bọn tôi chơi trước.”
“Chị dâu chắc chơi bao giờ, uống nước xem là .”
“Phụ nữ cản đàn ông đánh nhau.”
Tạ Lang khó xử nhìn tôi, rồi nhìn Hứa Thanh Oánh:
“Hạ Hạ, hay em ăn chút trái cây trước.”
Là anh rủ tôi chơi trước mà?
“Anh chơi với em hai ván.” – chìa điện thoại, hiện mã QR WeChat.
“Đúng đó Hạ Hạ để chơi với em đi. Cậu ấy đánh game siêu giỏi!”
Tôi nhìn Tạ Lang ngờ nghệch cảm ơn bạn mình, buồn cười thật, anh bạn tốt của anh hình như có hứng thú với tôi đấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương