Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mấy hôm nữa nhờ mang tờ hòa ly thư nàng giấu dưới gối đây, ta sẽ ký.”
chàng trầm buồn như cố nén chua xót, tim ta như vỡ vụn.
“Chàng đã sớm biết ư?”
“Ừ, ta đã biết.”
“Vậy mà chàng vẫn…”
“Bởi ta mến mộ phu nhân đã lâu không nỡ rời xa.”
Khuôn mặt chàng tái nhợt, ngọn đèn trong mắt giống như chợt vụt tắt.
“ có thể.”
“Chẳng ngày ta Lục Vân cử hành hôn lễ là lần ta gặp chàng ?”
Chàng định mở bị quát tháo của quan ngục ngắt ngang.
“Bùi phu nhân, hết giờ .”
“Nếu chậm trễ thì chúng ta khó bề ăn nói.”
Ta nhìn chàng chằm chặp.
“Chàng an tâm, ta tuyệt đối không hòa ly.”
14
Nhiều ngày trôi qua, ta dốc hết sức lo liệu cho chàng song chẳng tiến triển gì.
Ta như ngồi trên đống lửa đống than.
Hôm nay ta đến Đăng Văn Cổ đánh trống kêu oan, xin truy xét lại vụ việc.
Xuân Đào can ngăn:
“Phu nhân đã nghĩ kỹ chưa.”
“ đánh trống nơi đó trước tiên chịu hai mươi trượng được dâng đơn phản án.”
“Chịu xong hai mươi gậy thì da thịt phu nhân rách toạc mất.”
Ta đã suy tính rõ .
Ta đã hứa với Bùi Ngọc Hành thì nhất định giữ đến cùng.
Xuân Đào giúp ta trải tờ giấy tuyên bàn.
Ta cắn ngón tay lấy máu làm mực, tự tay viết trạng thư.
Ta chẳng biết nhiều chữ.
trước nhờ Lục Vân dạy ta, hắn luôn thiếu nhẫn nại mà ta dốt nát.
ta tức đến dậm chân, hắn lại xoa dịu.
Hắn bảo: “Lan Từ, nàng cần biết viết tên mình là được.”
“Mọi việc có ta lo.”
Hắn chẳng buồn dạy dỗ mà biết chê ta ngu ngốc, đâu giống Liễu Như Miên giỏi làm thơ, đối câu, cùng hắn tâm ý hợp.
Còn bây giờ, những dòng chữ san sát này đều do sau thành thân với Bùi Ngọc Hành, chàng đã cầm tay ta bảo từng nét.
Chàng là tốt thật sự, có thể phạm pháp.
Lần duy nhất chàng liều lĩnh vì ta.
Sáng sớm, ta đến Đăng Văn Cổ đánh trống kêu oan.
phán nghiêm nghị:
“Ngươi biết quy củ chứ?”
“Biết, ta không sợ. Vì tướng công của ta, việc gì ta dám.”
Ông ta thoáng mỉm , sai bê gậy .
Ta khom lưng trên chiếc băng dài, gậy tiên chuẩn bị giáng xuống.
Bỗng ngoài đám đông có hô lớn:
“Khoan!”
Một nam tử mặc triều phục hớt hải chạy tới:
“Hoàng thượng đã tra rõ, kẻ bán sách không liên quan đến Bùi đại nhân.”
“Tẩu tẩu mau về phủ, lát nữa Bùi đại nhân sẽ được thả .”
Ta mừng rỡ nhảy xuống khỏi chiếc băng, vừa khóc vừa mà lao thẳng về hướng Bùi phủ.
15
Ta đẩy cửa sân bước thì thấy Bùi Ngọc Hành đang đứng trong .
Nghe mở cổng, chàng liền quay nhìn lại.
Ta chẳng màng gì nữa, lập tức nhào lòng chàng.
Thân thể Bùi Ngọc Hành thoáng chốc có vẻ cứng đờ, chàng lại vòng tay ôm ta càng chặt hơn.
Nỗi tủi hờn cuộn trào, ta oà khóc để giải toả những ngày đêm lo lắng sợ hãi đã qua.
Chàng dịu dàng vỗ lưng ta.
“Tất cả là ta sai, tối nay ta sẽ nghiêm túc nhận lỗi với phu nhân.”
Ta ngẩng , bốn mắt giao nhau, trong mắt chàng vừa có thâm tình vừa dâng tràn dục niệm.
Vậy ta chợt hiểu , “nhận lỗi” theo ý chàng nghĩa là gì.
Ta giơ tay đấm ngực chàng, nghẹn ngào mắng: “Bùi Ngọc Hành, chàng đúng là đồ hạ lưu!”
Chàng khẽ “suỵt” một .
Gần đó vang đến một giọng nam nhân trầm thấp.
“Ái khanh, biệt này của ngươi quá ư đơn sơ, sẽ chọn ngày cho ngươi một phủ đệ, được không?”
Ta vội đứng thẳng , ngó sang nam tử vận long bào huyền hoàng ấy.
Hai chân ta bỗng bủn rủn, vội quỳ xuống:
“Thần phụ tham kiến Hoàng thượng.”
Hoàng thượng mỉm ôn hoà: “Bình thân, Bùi phu nhân. Phu quân nàng lập đại công cho , thưởng cho hắn thật xứng đáng. Hoàng hậu hết khen ngợi nàng, thưởng cho nàng. Nàng gì?”
Ta thẹn thùng nhìn sang Bùi Ngọc Hành.
Chàng quỳ xuống.
“Tâu hạ, vi thần khẩn cầu một chuyện. Vi thần phu nhân chưa từng bái đường chính thức khiến phu nhân chịu nhiều dị nghị, thật quá oan ức. Xin hạ hôn để thần phu nhân cử hành bái đường lại.”
“Ái khanh có ý đó ư? Tốt lắm, chuẩn.”
“Tạ ơn hạ.”
Chờ Hoàng thượng đi , ta véo cánh tay Bùi Ngọc Hành, nghiến răng nghiến lợi: “Chàng không đòi hoà ly ? Cớ gì lại xin hạ hôn? Bùi Ngọc Hành, chàng đừng hòng đánh lừa ta!”
Trong lòng ta trăm mối nghi ngờ đã bắt chàng nào khai rõ được ngủ.
16
Trong phòng, dưới ánh nến cháy lập loè, màn gấm ấm áp.
Ta Bùi Ngọc Hành ngồi xếp bằng trên giường, chàng toan ôm ta lòng ta lập tức rút thước kỷ dưới gối, giơ dằn mặt:
“Ta hỏi một câu chàng trả một câu, không được phép dối.”
“Được.”
Ta nghiêm trang: “Chàng nói đã ngưỡng mộ ta từ lâu, mà ta chẳng nhớ chúng ta gặp nhau ở đâu cả.”
Vẻ mặt Bùi Ngọc Hành chất chứa oan ức, giọng run run như sắp khóc.
“Chẳng lẽ phu nhân quên mất ta ư? Mùa xuân năm ngoái, trên đường về ngoại ô kinh thành, phu nhân có gặp một thư sinh rách rưới chăng?”
Ta nheo mắt cố gắng hồi tưởng.
Mùa xuân năm ngoái, đã đến đón ta về Hạ phủ.
đến cửa ngõ kinh thành, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Phu xe bảo có kẻ ăn mày xin bố thí.
Một chốc sau, bên ngoài vọng một giọng nam trong trẻo:
“Tại hạ không ăn mày, tại hạ là cử nhân kinh dự thi chẳng may bị cướp đoạt sạch lộ phí. Mong ân nhân cho ta mượn ít bạc kinh, sau này đỗ đạt nhất định hoàn trả gấp đôi.”
tỏ vẻ bực tức: “Có lẽ là phường lừa gạt, con chẳng cần để ý đâu. Mỗi năm trước kỳ thi luôn có kẻ mượn cớ này mà lừa lọc khắp nơi.”
“Khoan đã.” Ta nài nỉ , “Nếu hắn nói thật thì , coi như cháu gái dốc chút bạc cho hắn được không?”
tháo túi tiền bên hông đưa cho ta.
Ta xuống xe trao tận tay chàng. Hôm ấy mặt chàng dính đầy bùn đất không thể nhìn rõ dung mạo.
Lát sau ta bừng tỉnh.
“Thì là chàng!”
“Chính là ta.”
Ta hỏi tiếp: “Vậy chàng nhận ta từ lúc nào?”
“Từ sớm.”
“Sớm là bao lâu?” Ta gặng hỏi.
Chàng liền cúi xuống hôn chặn ta.