Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phan Kiệt lập tức phản ứng như thể tôi vừa nói điều vô nhân đạo.
“Lâm Chi, em không thể có chút trắc ẩn nào ? Em dạo này có nhiêu phụ nữ sống một mình hại không? Nếu Tiểu ra ngoài thuê nhà rồi xảy ra , em có chịu trách nhiệm nổi không?”
Tôi nghe mà không tin nổi tai mình. Tôi là người giám hộ của chắc? Cô ta gặp liên quan đến tôi? Tôi có đẩy cô ta ra ngoài.
Tôi nhìn thẳng mắt anh ta, đáp dứt khoát.
“Trên đời này phụ nữ sống một mình, tôi có tốt đến mấy cũng thể cưu mang .
Nếu cô ấy sợ bất an, có thể chọn khu nhà an ninh để thuê. Công ty hỗ trợ một triệu tiền nhà chứ phải lương chỉ có một triệu đồng?
Anh một tháng thu nhập mười lăm triệu, cô ta là đồng nghiệp anh, chẳng lẽ cũng túng thiếu đến mức không thuê nổi một căn phòng?”
nói trúng tim đen, đứng bật dậy. Vẻ mặt không còn nhẹ nhàng nữa, mà hiện lên rõ gay gắt.
“Cô Lâm, cô không đồng ý cho tôi ở nhờ, tôi không trách cô. Nhưng cô đừng lôi những người phụ nữ độc thân khác ví dụ. Họ có liên quan đến mâu thuẫn của chúng ta? Cách nói của cô như … thật hơi kém cỏi.”
Tôi suýt bật cười. Cô ta không trách tôi á? Tôi còn phải cảm ơn vì độ lượng ấy chắc?
Tôi “kém cỏi”, còn cô ta “ thượng” ?
“Đúng là cô thượng thật. thượng đến mức đường đường chính chính bước nhà đàn ông đã có vợ, rồi diễn vai nữ chính như thể mình thuộc nơi này !”
Thật nực cười. Làm ra vẻ nhân hậu, lại tranh giành vai trò của con dâu, nhìn cô ta mà chỉ thấy một chữ rõ mồn một. chen chân.
rưng rưng nước mắt, giọng lạc .
“Em không phải người như . Em và anh Kiệt hoàn toàn sáng. chị đừng xúc phạm em…”
Cô ta vừa khóc vừa nhìn sang Phan Kiệt, như thể tổn thương sâu sắc.
“Anh Kiệt, em ơn anh rất nhiều. Em là người thế nào không quan trọng… nhưng em không muốn anh hiểu lầm. Em không ở lại nữa, em là rồi.”
Phan Kiệt liền giữ lấy tay cô ta, ngăn không cho rời .
“Em không cần cả! Em là đồng nghiệp của anh, ở tạm một thời gian có mà sai?”
Rồi quay sang tôi, ánh mắt đầy tức giận.
“Lâm Chi, em thật quá đáng! là người thuần khiết, sáng như một con thỏ trắng. Anh không cho phép em sỉ nhục cô ấy như !
Em ăn cơm người ta nấu xong rồi còn khiến người ta phải khóc. Em mau cô ấy !”
Trời ơi… Đến nước trà để quên cũng không chát bằng câu “thỏ trắng thuần khiết” mà Phan Kiệt vừa thốt ra.
Không anh ta thật mù mờ đến , hay chỉ là đang cố giả vờ không ?
à? Tôi còn động tay động chân với cô ta là tôi đã tự kiềm chế dữ lắm rồi.
Tôi nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi.
“Từ giờ anh hiểu cô ta ‘thuần khiết’ đến thế? Có vẻ anh rất rõ cô ta nhỉ?”
Ánh mắt của Phan Kiệt và lập tức lộ ra một tia chột dạ. Cả hai nhìn nhau, không ai dám thốt thêm lời.
Lúc , mẹ Phan Kiệt chen , cố kéo tình hình phía mình.
“Ôi trời đất, hai vợ chồng mà còn phân biệt ‘của anh của tôi’ làm ? Tất cả đều là một nhà mà. Phan Kiệt, con phải ăn nói cho đàng hoàng.”
Rồi quay sang tôi, bà lắc đầu như thể thất vọng lắm.
“Bà không muốn trách con, nhưng thật thấy con bụng dạ hẹp hòi. Giúp đỡ người khác là đức tính quý báu, điểm này Phan Kiệt nhà ta dạy dỗ rất tử tế. Con phải học hỏi nó nhiều hơn.”
là xong. chính thức chấp nhận ở lại nhà.
Còn tôi, cả đêm hôm nằm trằn trọc đến sáng, không tài nào chợp mắt nổi…
Hôm sau, tôi không buồn nhà ăn cơm nữa, đầu chỉ muốn rủ ai ăn ngoài cho nhẹ .
Chỉ nghĩ đến cảnh phải ngồi chung mâm với cái người vừa diễn, vừa cười, vừa chen gia đình mình là tôi đã thấy chán đến tận cổ họng.
Nhưng rồi tôi sực nhớ ra — hôm nay mới mùng ba, mà mùng một tôi đã nộp tám triệu tiền ăn cho mẹ chồng.
Nếu không ăn chẳng phải là tự mình ném tiền qua cửa sổ ?
Không những phải ăn, mà tôi còn phải “ăn cho đáng”, cho đủ cả phần tự trọng nuốt trôi mấy bữa vừa rồi. Và muốn thế, tôi cần có một đồng minh.
Tôi liền gọi cho người bạn thân từ nhỏ. Minh Quân.
“Tiểu Quân à, ăn với mình một bữa không?”
Trước quen Phan Kiệt, tôi và Minh Quân vẫn thường hẹn nhau ăn uống, cà phê, tám . Anh là người duy nhất tôi có thể chia sẻ mọi điều, kể cả những bí mật sâu kín nhất.
Minh Quân nửa đùa nửa thật.
“Thôi thôi, tụi mình nên giữ khoảng cách. Tốt nhất là đừng liên lạc nữa.”
Tôi hiểu ngay anh đang nhắc lại lời cũ. Ngày trước, Phan Kiệt từng nói với tôi rằng anh không tin có tình bạn sáng giữa nam và nữ. Sau kết hôn, anh yêu cầu tôi cắt đứt liên hệ với tất cả bạn bè là con trai, nếu không anh sẽ buồn, sẽ thất vọng.
Vì yêu, tôi đã mù quáng làm theo.
Vì người yêu, tôi đã từng quay lưng với cả một người bạn thân thiết từ tấm bé. người từng tắm chung với tôi thời thơ ấu.
Lúc tôi nói với Minh Quân bằng giọng hối .
“ cậu. Mình không nên vì tình mà bỏ nghĩa. Mình thật .”
Anh chỉ cười nhẹ.
“Thôi rồi.”
Minh Quân vốn là người dung, anh từng thật giận tôi.
tôi gọi lại lần này, anh vẫn đùa như cũ, nhưng vẫn đến. Anh hỏi vì tôi không sợ Phan Kiệt buồn nữa mà lại chủ động rủ anh ăn.
Tôi kể lại mọi xảy ra tối qua. Nghe xong, Minh Quân chỉ nhún vai nói.
“Chỉ ăn cơm thôi đủ .”
Anh không chỉ ăn cùng, mà còn kéo theo cả hành lý đến nhà tôi. Thái độ dứt khoát, không vòng vo.
“Từ nay, ăn xong cơm cô phải rửa bát.”
Vừa đặt chân nhà, mẹ chồng tôi đã ném ngay cho tôi một câu như thế.
Tôi quay sang nhìn bà, vẫn bất ngờ.
“Tại con phải rửa? Mẹ chẳng phải đã nói là mọi việc rồi ?”
Thật ra tôi hoàn toàn có thể rửa bát. Trước bà đến sống chung, bát đũa nhà đều do tôi tự tay lo liệu.
Nhưng bà chuyển lên thành phố, bà từng vỗ ng tuyên bố. chỉ cần ở cạnh con trai là mọi việc nhà bà sẽ lo .
Nói , nhưng vừa sống chung lâu, bà lại bắt đầu tính tiền, đòi công. Tôi cũng đã trả. Mà số tiền còn hơn cả mức lương dân văn phòng.
Bây giờ lại đòi luôn cả rửa bát? Thật quá quắt.