Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Vừa nói xong, bà lại thở dài tiếng.
Giọng điệu đầy uất ức, như thể mình là người mẹ năm tận tụy mà không được con thấu hiểu.
Đám họ hàng, nhất là những người từng làm mẹ, nghiêng về phía bà, bắt đầu khuyên tôi.
“Hòa Hòa, con nên hạ cái tôi xuống chút, nói chuyện mẹ cho rõ ràng, cố chấp .”
“Dù là mẹ ruột, làm ầm như thế này, này còn ai dám mai mối cho con ?”
Mẹ tôi khoát , cười nhạt họ hàng.
“ có nhận lỗi hay không không quan trọng.”
“Miễn là ôm lòng, ôm lâu thành bệnh thì tôi hết cách.”
Rồi bà quay sang nói bà ngoại.
“Mẹ, hôm qua con đưa thẻ ngân hàng cho mẹ giữ rồi đúng không?”
“Mau đưa cho con bé , kẻo lại quên mất.”
Bà ngoại rút chiếc thẻ từ túi ra, cẩn thận đưa cho tôi.
“Hôm qua bà tận mắt xem rồi, thẻ đúng là có 380,000 tệ.”
“Đây là tiền mẹ con tiết kiệm cho con suốt năm.”
“Mật khẩu là ngày sinh nhật của con, nhớ giữ cẩn thận, làm mất.”
Nói rồi, bà bóp nhẹ tôi cái.
Tôi hiểu ý bà.
Bà đang nhắc tôi: bận tâm đến mẹ con nói hay làm .
Trước hết nhận lấy tiền.
này có sống được nhau như mẹ con thì tốt, không thì coi như người dưng có cùng huyết thống.
Khoảng gian bận rộn làm thêm vừa qua khiến tôi nghĩ thông suốt từ lâu.
Tôi và mẹ — suốt đời này — không thể trở thành kiểu mẹ con thân thiết, yêu thương nhau.
Bà mãi mãi không giờ thật lòng tôi.
Nhưng lúc này, tôi không muốn làm bà ngoại buồn.
Tôi đành nói:
“Mẹ, hôm đó con nói chuyện hơi nặng lời, mẹ để bụng.”
Mẹ cười tươi.
“Không sao, mẹ không để bụng.”
Nhưng ngay giây , bà nhìn chằm chằm chiếc thẻ, khóe môi lại vô thức nhếch theo bản năng.
“Giờ thì có tiền rồi nên vui rồi chứ ?”
“Con yên tâm, trước đây tiền sinh hoạt của em con xài nhiêu thì xài, mẹ không cho thêm đâu.”
“Từ nay về , con không được nói mẹ thiên vị em con đấy nhé.”
Tôi đang suy nghĩ, nên dùng tiền này làm .
Vậy mà vừa câu đó, lòng lại dậy cảm giác rất khó tả.
Đặc biệt là khi ăn xong bánh sinh nhật của bà ngoại, bất chợt đầu tôi hiện ý nghĩ đáng sợ.
thẻ kia, thật sự có 380,000 tệ không?
Càng nghĩ càng bất an, cuối cùng tôi như phát điên, lao ra khỏi nhà chạy thẳng đến ngân hàng.
“Bíp” — cắm thẻ máy rút tiền!
Hai giây , màn hình sáng .
Chỗ hiện dư… chỉ ghi dòng rõ to: 88 tệ.
Như đang chế nhạo tôi là con ngốc chết chìm hố tiền.
9
Không lạ .
Bà muốn dẫn bà ngoại ngân hàng kiểm tra dư, rồi đưa thẻ cho bà ngoại giữ rồi lại đưa cho tôi.
Bởi vì thẻ qua bà ngoại, chỉ cần có vấn đề , bà đẩy trách nhiệm sang bà ngoại.
Bà còn đoán chắc tôi không làm lớn chuyện bà ngoại, chỉ biết khép miệng chịu nhẫn nhịn.
Tôi vội rút thẻ ra, mơ không ngờ bà độc ác đến mức đem cả mẹ già của mình trò tính toán.
Tôi như phát điên lao vút về nhà, định quăng thẻ mặt bà.
Nhưng thấy bà đang bố khoe khoang đầy tự mãn:
“Chiêu này của tôi tuyệt chưa? Mượn mẹ cho con cái thẻ, bà tin ngay là thẻ ấy có 380 ngàn.”
“Ha ha ha cười chết tôi, 380 ngàn đó là tôi tích cóp khổ sở để cho Ý làm của hồi môn, sao có quyền nhảy rồi nhẹ nhàng lấy thế được?”
Bố tôi xong há hốc, trợn mắt nhìn mẹ:
“Thẻ không có 380 ngàn thì có nhiêu?”
Mẹ khinh khỉnh liếc, không thèm để ý:
“Dĩ nhiên vẫn là như mọi khi, 88 tệ thôi!”
Bố tôi nổi giận như điên, quát:
“Đây vốn là lúc sửa chữa quan hệ mẹ con, giờ làm thế này phát thì cả đời không tha thứ cho , 380 ngàn ở đâu? ngay cho !”
Bố cầm điện thoại mẹ định khoản.
Mẹ giật lấy điện thoại lại, ôm chặt:
“Chúng vẫn ổn, đâu cần sửa chữa . Tin hay không thì kệ, chỉ cần tôi mà bảo cuốn xéo, ngay quỳ xuống van xin tôi đấy.”
Bố tôi lồng lộn:
“ lý sự ở đây , nói là phải cho thì , giờ đổi ý là thế nào?”
Mẹ ôm chặt điện thoại, hét to:
“Tốt, tôi , nhưng phải trừ khoản hàng của nhà máy, tiền đó tôi dành riêng cho Ý, không được động tới!”
Bố không đồng ý:
“Khoản hàng đó sắp cho khách rồi, không thể động tới. Thôi tạm lấy của Ý, lúc khác chúng bù lại.”
tới động chạm tiền của mình, Ý đang nghịch móng bên cạnh tái mặt.
“Bố ơi, tiền này con dự định để nước ngoài du lịch, bố còn nhớ con nói có mối ở chuỗi siêu thị kia mà đúng không?”
“Lần này con cùng họ, nếu con giữ quan hệ tốt họ thì này hàng tươi sống nhà không thiếu đơn hàng.”
Bố tôi vậy liền bảo Ý chơi cho vui, thiếu tiền thì bảo bố.