Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ngày hôm sau, sau khi mẹ được đưa đi an táng, tôi đến trước của Trì Dục.

Trên lại mọc đầy cỏ đuôi chó.

Tôi tựa vào ngồi xuống.

Tôi đến để nói lời tạm biệt.

Nhiều năm dồn nén khiến cơ thể tôi không còn chịu nổi nữa, bác sĩ nói tôi chẳng còn sống được bao lâu.

Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, tôi không kiềm chế được mà ho dữ dội.

Một ngụm m á u tươi bất phun ra, nhuộm đỏ cả bụi cỏ dại rậm rạp.

Điện thoại bỗng rung lên, hiện lên thông báo có một email mới.

Tôi mở ra, là một bức ảnh.

Một vầng trăng tròn lơ lửng nơi đầu cành cỏ đuôi chó, trông tựa như một đóa “hoa ánh trăng”.

Người gửi là Trì Dục.

Cậu ấy hỏi: [Bạn học Cỏ đuôi ch ó, mười năm sau chúng ta đã hôn chưa?]

1.

Gió bỗng nổi lên, tôi ngơ ngác ôm chặt lấy điện thoại trong tay.

Chợt nhớ đến một buổi đọc sáng năm cấp ba, Trì Dục chống cằm bằng một tay, làm ra vẻ vô tình hỏi tôi: “Minh Dữu, cậu nói xem mười năm sau chúng ta sẽ như thế ?”

Chưa kịp để tôi trả lời, cậu ấy lại bất chợt đỏ mặt, lẩm bẩm: “Thôi quên đi, dù sao… tớ cũng hỏi rồi.”

Thì ra khi đó cậu ấy hỏi là chuyện này, còn tự luyến cả tôi tưởng.

Tôi gượng cười, cố ấn vào các phím trên điện thoại, nhưng tay run đến mức khiến vầng trăng tròn dần nhuốm màu m á u.

【Ừm.】

Khoảnh khắc khó khăn nhấn gửi tin nhắn, trước mắt tôi bỗng bừng sáng rực rỡ.

Một âm thanh lạnh băng vang lên bên tai:

【Bạn chỉ có một cơ hội.】

2.

Tiếng ve kêu inh ỏi, từng đợt nóng hầm hập ập tới.

Tôi mở mắt, ngây người.

Một thiếu niên dáng người cao ráo gầy gò đang chắn trước mặt tôi:

“Cô ấy là người nhà của tội phạm nhưng cô ấy không phải tội phạm.”

Tựa như sấm sét đột vang lên, ký ức của tôi lập tức bùng cháy.

Năm mười sáu tuổi, tôi ra sẽ tiếp tục học lớp 11 ở thị trấn.

Nhưng ba tôi đã g i ế c người.

Bạn học không còn chấp nhận tôi nữa, mẹ tôi tốn bao nhiêu công sức mới xin được cho tôi chuyển trường sang trường cấp ba ở huyện bên.

Trớ trêu thay, thị trấn tôi ở còn có người cũng học tại đây.

Ngay ngày đầu nhập học, vừa bước vào cổng trường, tôi đã bị vây xem.

Dao khoanh tay đứng giữa vòng người, những người thì nhìn tôi thì thầm to nhỏ.

“Đây chính là con gái của kẻ g.i.ế.c người đó hả?”

“Không chỉ vậy đâu, nghe nói mẹ cô ta còn bị thần kinh nữa!”

“Trời ơi, đây chẳng phải là loại gen thấp kém trong truyền thuyết sao? Không lây chứ? Xin nhà trường đuổi học cô ta đi!”

Chuyện tôi sợ nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.

Tôi đã quen với ánh mắt lạnh lùng và những lời nói cay độc… nhưng tôi không thể bị đuổi học.

Khi ấy, tôi cố gắng giải thích, nhưng bị Dao cắt ngang:

“Thôi đi, khỏi ngụy biện. Người g i ế c người là ba mày đúng không? Mẹ mày trước bị bệnh đúng không? người đó ra mày thì làm gì có gen tốt!”

Lời cô ta vừa dứt, đám đông lập tức phụ họa theo.

Tôi đứng dưới ánh mặt trời, bị rác rưởi bọn họ ném đầy người, đầy mặt.

Và Trì Dục đã xuất hiện vào lúc đó.

“Cô ấy là người nhà của tội phạm nhưng cô ấy không phải tội phạm.”

“Các người làm vậy là đang bắt nạt bạn học.”

“Cô ấy sẽ không bị đuổi học nhưng các người thì sẽ bị ghi lỗi kỷ luật.”

Tôi vậy mà lại trở về cái ngày hôm đó.

Cậu ấy đứng trong ánh sáng, đến cả tóc cũng ánh lên lấp lánh.

Trong trí nhớ của tôi, Trì Dục luôn thích trêu chọc tôi, rất hiếm khi nghiêm túc như lúc này.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu, trước mắt dần hiện ra cảnh tượng toàn thân cậu bê bết m á u, gào lên bắt tôi chạy trốn.

Tôi đã lại rồi.

Mọi thứ vẫn chưa xảy ra.

Tôi nhớ lại giọng nói , đè nén chua xót nơi đáy mắt, đột đẩy mạnh cậu ra:

“Bọn họ nói đúng đấy, tôi đúng là một đứa mang gen xấu trời .”

Sau đó tôi từ tốn gỡ đám rác trên người xuống, ngẩng đầu nhìn đám đông, ánh mắt lãnh đạm:

biết có lây không thì lại đây để tôi cắn một thử xem.”

Đám đông xôn xao, Dao xông lên, giơ tay định tát tôi.

Tôi túm lấy tay cô ta, cắn một thật mạnh rồi hất ra.

Lau vết m á u bên khóe miệng, tôi nhếch môi cười lạnh: “Được rồi, bây giờ các người có đối tượng trọng điểm cần giám sát rồi đấy.”

Tôi đút tay vào túi, rẽ vào giữa đám người.

Đám đông vừa rồi còn hùng hổ chính nghĩa, giờ như thấy ma, vội vàng tránh né.

Chỉ có Trì Dục vẫn chầm chậm đi theo sau tôi.

Tôi đột xoay người lại, đ.â.m sầm vào lồng n.g.ự.c của cậu ấy khi chưa kịp né.

Người cậu ấy mang theo mùi muối lẫn mùi biển quen thuộc khiến tôi hơi hoảng hốt.

Giọng cậu mang theo chút trêu chọc vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Cô gái xấu xa này lại đang giở trò gì thế?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào ánh cười , lạnh giọng nói: “ sống thì tránh xa tôi ra.”

Trì Dục, đừng cứu tôi nữa.

Cậu sẽ c h í c đấy.

3.

Ở kiếp trước, tôi đã từng hỏi Trì Dụcvì sao lại giúp tôi.

Cậu ấy là thiên chi kiêu tử, không cần phải can thiệp vào chuyện của tôi.

Cậu im nhìn tôi, ánh mắt sâu xa mà tôi không thể hiểu nổi:

“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

Lông mày tôi nhíu lại nhưng tôi thậm chí không nhớ đến sự gặp gỡ này.

Cậu ấy đưa tay vuốt nhẹ trán tôi, rồi mỉm cười và nhắc nhở tôi:

cái bánh bao hấp.”

“Là cậu à?”

Lúc đó mẹ tôi và tôi mới chuyển đến đây, tiền đền bù và phí chuyển nhượng gần như đã dùng hết tiền trong gia đình.

Bất cứ khi rảnh rỗi, tôi đều ra ve chai. chiếc bánh bao hấp là lương khô của tôi trong ngày.

Hôm đó trời mưa và tôi phải kéo chiếc bao tải khá nặng về nhà.

Nhưng khi đi ngang một người ăn xin, ống quần bị ông ta túm lấy.

Người đó nói rằng chân bị tàn tật và cầu xin tôi cho ông ấy thứ gì đó để ăn.

Tôi do dự vì hôm nay tôi chạy nhiều và đói, chỉ còn cái bánh bao hấp.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn lấy chiếc bánh bao hấp còn ướt một từ trong túi ra đưa cho ông ấy. Ít nhất thì… tôi vẫn còn có nhà.

Không , gã ăn mày ném chiếc bánh bao ra xa với vẻ khinh thường, chửi rủa ” đỗ nghèo khỉ”, đứng dậy chạy thật .

Việc đầu tiên tôi làm là chạy theo những chiếc bánh bao hấp, hy vọng rằng nếu tôi có thể chóng chúng lên thì chúng vẫn có thể ăn được.

Nhưng có người chạy tôi. Tôi nghĩ người ta định giật nó từ tay tôi, nhưng không cậu ấy lại nó lên và chạy về đưa cho tôi.

Tóc mái của cậu ướt đẫm vì mưa, che khuất hoàn toàn mắt và lông mày, và quần áo mà tôi không thể biết được là của hãng , cũng ướt đẫm.

Tôi cảm ơn cậu ấy một cách bất lực, nhưng cậu ấy chỉ vẫy tay và chạy đi.

“Minh Dữu, tớ đã biết cậu sớm cả lời đồn.”

“Cậu chắc chắn không phải là tội nhân không thể tha thứ như họ nói.”

Lúc đó, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, mắt sáng như sao.

Nhưng Trì Vũ, người tin tưởng tôi đến vậy, đã c.h.ế.t ở tuổi mười bảy vì cứu tôi.

Tôi chỉ có một cơ hội, tôi tránh xa cậu và trả lại cuộc sống cho anh.

4.

Phải rất lâu sau khi Trì Dục rời đi, tôi mới đến lớp 6 ban 2.

Thầy chủ nhiệm cau mày khi nhìn thấy tôi hành động hung dữ như vậy.

Bỏ những ánh nhìn tò mò của khán giả, tôi bắt đầu giới thiệu bản thân.

“Tên tôi là Minh Dữu, Minh trong ngày mai, Dữu trong tốt và xấu. Đây là tên gọi của cỏ đuôi chó.”

Có người trong bật cười thành tiếng, còn tôi thì cười theo một cách thờ ơ.

Bố mẹ tôi có một cô con gái khi đã lớn tuổi, nên họ đã mang theo rất nhiều quà và nhờ một người có học thức nhất làng đặt tên cho đứa bé.

Ông ấy nhận món quà, nhưng để đùa, ông ấy gọi tôi là “Dữu”.

Lúc mười sáu tuổi, tôi cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến tên mình vì điều đó luôn khiến tôi buồn cười.

Nhưng ở tuổi 27, tôi yêu thích nó.

“Học Minh Dữu, mời ngồi…”

Người giáo viên nhìn vào góc đã bỏ trống nhiều năm vì nó gần thùng rác.

Năm đó, tôi trở thành bạn cùng bàn với Trì Dục theo lời mời của cậu ấy.

Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy đẹp trai và rất nổi tiếng trong trường.

Mặc dù cậu ấy xa cách với mọi người, nhưng trước mặt tôi, cậu ấy lại rất hoạt bát. Trong lớp học đọc buổi sáng, tôi thường bị cậu ấy dẫn đi lạc và nghe cậu ấy nói về những cuốn cậu ấy đã đọc và những người cậu ấy đã gặp.

Khi cậu ấy phấn chấn, cậu ấy còn bảo tôi hát cùng cậu ấy. Cuối cùng, giáo viên tiếng Trung kiểm tra đã đánh vào đầu chúng tôi từng người một.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy với vẻ không vui, cậu ấy xoa đầu tôi và cười lớn.

Cậu ấy sẽ mang cho tôi đồ ăn vặt và hoa quả mà cậu ấy “không ăn hết”, và đưa cho tôi nước đường nâu trong khoảng thời gian tôi tới ngày đèn đỏ. Sau đó, cậu ấy thậm chí còn mang cho tôi tài liệu bổ sung…

Khi quả kỳ thi tháng đầu tiên được công bố, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời:

“Học thần, chúng ta làm bạn cùng bàn nhé.”

Tôi nhắm mắt lại, và số phận xấu xa sẽ sớm bị cắt đứt.

Thấy Trì Dụcđịnh giơ tay, tôi ngắt lời thầy chủ nhiệm:

“Lão sư, em ngồi vào chỗ trống cạnh thùng rác nhé.”

Hàng thứ nhất và thứ tư cách nhau rất xa trong lớp học nhỏ.

Tôi dọn dẹp bàn làm việc một cách rồi tập trung lau sàn nhà.

Tôi không biết đã trôi bao lâu, đột nhiên một cái bóng xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi nhìn lên đôi chân thẳng dài của anh và thấy đôi mắt trong sáng nhưng đầy vẻ buồn bã:

“Minh Dữu, cậu ghét tớ à?”

Lúc đó, tôi không thể chịu nổi khi cậu ấy nhìn tôi như thế.

Nhưng giờ đây tôi đã đủ tàn nhẫn rồi.

Tôi từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ấy và nói từng từ một:

“Đúng vậy, tôi ghét nhất những vị thần như cậu. Chỉ cần nhìn cậu thôi là tôi đã thấy ốm rồi.”

ra, tôi cũng định đưa cái bánh này cho một con ch ó, hoặc cho một người ăn xin.” Tôi cười nham hiểm.

Ánh sáng trong mắt anh nhấp nháy, nhưng cuối cùng anh cũng mỉm cười:

“Cậu thực sự nhớ rồi.”

“Tớ rất vinh dự khi để lại ấn tượng sâu sắc như vậy cho người xấu đó.”

Sau đó, anh ta đầu nhìn ra cửa sổ và nói một cách lười biếng:

“Một ngày vui vẻ nữa lại thúc, tớ đi trước đây~”

Nói xong, cậu ấy rời đi và vẫy tay chào tôi từ phía sau.

học trống rỗng, bầu trời bên đầy những đám mây đầy màu sắc.

Tôi đứng đó một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng cậu ấy dần biến mất ở cuối bầu trời.

Ngày hôm sau, sau khi mẹ được đưa đi an táng, tôi đến trước của Trì Dục.
Trên lại mọc đầy cỏ đuôi chó.
Tôi tựa vào ngồi xuống.
Tôi đến để nói lời tạm biệt.
Nhiều năm dồn nén khiến cơ thể tôi không còn chịu nổi nữa, bác sĩ nói tôi chẳng còn sống được bao lâu.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, tôi không kiềm chế được mà ho dữ dội.
Một ngụm m á u tươi bất phun ra, nhuộm đỏ cả bụi cỏ dại rậm rạp.
Điện thoại bỗng rung lên, hiện lên thông báo có một email mới.
Tôi mở ra, là một bức ảnh.
Một vầng trăng tròn lơ lửng nơi đầu cành cỏ đuôi chó, trông tựa như một đóa “hoa ánh trăng”.
Người gửi là Trì Dục.
Cậu ấy hỏi: [Bạn học Cỏ đuôi ch ó, mười năm sau chúng ta đã hôn chưa?]

1.

Gió bỗng nổi lên, tôi ngơ ngác ôm chặt lấy điện thoại trong tay.
Chợt nhớ đến một buổi đọc sáng năm cấp ba, Trì Dục chống cằm bằng một tay, làm ra vẻ vô tình hỏi tôi: “Minh Dữu, cậu nói xem mười năm sau chúng ta sẽ như thế ?”
Chưa kịp để tôi trả lời, cậu ấy lại bất chợt đỏ mặt, lẩm bẩm: “Thôi quên đi, dù sao… tớ cũng hỏi rồi.”
Thì ra khi đó cậu ấy hỏi là chuyện này, còn tự luyến cả tôi tưởng.
Tôi gượng cười, cố ấn vào các phím trên điện thoại, nhưng tay run đến mức khiến vầng trăng tròn dần nhuốm màu m á u.
【Ừm.】
Khoảnh khắc khó khăn nhấn gửi tin nhắn, trước mắt tôi bỗng bừng sáng rực rỡ.
Một âm thanh lạnh băng vang lên bên tai:
【Bạn chỉ có một cơ hội.】

2.

Tiếng ve kêu inh ỏi, từng đợt nóng hầm hập ập tới.
Tôi mở mắt, ngây người.
Một thiếu niên dáng người cao ráo gầy gò đang chắn trước mặt tôi:
“Cô ấy là người nhà của tội phạm nhưng cô ấy không phải tội phạm.”
Tựa như sấm sét đột vang lên, ký ức của tôi lập tức bùng cháy.
Năm mười sáu tuổi, tôi ra sẽ tiếp tục học lớp 11 ở thị trấn.
Nhưng ba tôi đã g i ế c người.
Bạn học không còn chấp nhận tôi nữa, mẹ tôi tốn bao nhiêu công sức mới xin được cho tôi chuyển trường sang trường cấp ba ở huyện bên.
Trớ trêu thay, thị trấn tôi ở còn có người cũng học tại đây.
Ngay ngày đầu nhập học, vừa bước vào cổng trường, tôi đã bị vây xem.
Dao khoanh tay đứng giữa vòng người, những người thì nhìn tôi thì thầm to nhỏ.
“Đây chính là con gái của kẻ g.i.ế.c người đó hả?”
“Không chỉ vậy đâu, nghe nói mẹ cô ta còn bị thần kinh nữa!”
“Trời ơi, đây chẳng phải là loại gen thấp kém trong truyền thuyết sao? Không lây chứ? Xin nhà trường đuổi học cô ta đi!”
Chuyện tôi sợ nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.
Tôi đã quen với ánh mắt lạnh lùng và những lời nói cay độc… nhưng tôi không thể bị đuổi học.
Khi ấy, tôi cố gắng giải thích, nhưng bị Dao cắt ngang:
“Thôi đi, khỏi ngụy biện. Người g i ế c người là ba mày đúng không? Mẹ mày trước bị bệnh đúng không? người đó ra mày thì làm gì có gen tốt!”
Lời cô ta vừa dứt, đám đông lập tức phụ họa theo.
Tôi đứng dưới ánh mặt trời, bị rác rưởi bọn họ ném đầy người, đầy mặt.
Và Trì Dục đã xuất hiện vào lúc đó.
“Cô ấy là người nhà của tội phạm nhưng cô ấy không phải tội phạm.”
“Các người làm vậy là đang bắt nạt bạn học.”
“Cô ấy sẽ không bị đuổi học nhưng các người thì sẽ bị ghi lỗi kỷ luật.”
Tôi vậy mà lại trở về cái ngày hôm đó.
Cậu ấy đứng trong ánh sáng, đến cả tóc cũng ánh lên lấp lánh.
Trong trí nhớ của tôi, Trì Dục luôn thích trêu chọc tôi, rất hiếm khi nghiêm túc như lúc này.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu, trước mắt dần hiện ra cảnh tượng toàn thân cậu bê bết m á u, gào lên bắt tôi chạy trốn.
Tôi đã lại rồi.
Mọi thứ vẫn chưa xảy ra.
Tôi nhớ lại giọng nói , đè nén chua xót nơi đáy mắt, đột đẩy mạnh cậu ra:
“Bọn họ nói đúng đấy, tôi đúng là một đứa mang gen xấu trời .”
Sau đó tôi từ tốn gỡ đám rác trên người xuống, ngẩng đầu nhìn đám đông, ánh mắt lãnh đạm:
biết có lây không thì lại đây để tôi cắn một thử xem.”
Đám đông xôn xao, Dao xông lên, giơ tay định tát tôi.
Tôi túm lấy tay cô ta, cắn một thật mạnh rồi hất ra.
Lau vết m á u bên khóe miệng, tôi nhếch môi cười lạnh: “Được rồi, bây giờ các người có đối tượng trọng điểm cần giám sát rồi đấy.”
Tôi đút tay vào túi, rẽ vào giữa đám người.
Đám đông vừa rồi còn hùng hổ chính nghĩa, giờ như thấy ma, vội vàng tránh né.
Chỉ có Trì Dục vẫn chầm chậm đi theo sau tôi.
Tôi đột xoay người lại, đ.â.m sầm vào lồng n.g.ự.c của cậu ấy khi chưa kịp né.
Người cậu ấy mang theo mùi muối lẫn mùi biển quen thuộc khiến tôi hơi hoảng hốt.
Giọng cậu mang theo chút trêu chọc vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Cô gái xấu xa này lại đang giở trò gì thế?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào ánh cười , lạnh giọng nói: “ sống thì tránh xa tôi ra.”
Trì Dục, đừng cứu tôi nữa.
Cậu sẽ c h í c đấy.

3.

Ở kiếp trước, tôi đã từng hỏi Trì Dụcvì sao lại giúp tôi.
Cậu ấy là thiên chi kiêu tử, không cần phải can thiệp vào chuyện của tôi.
Cậu im nhìn tôi, ánh mắt sâu xa mà tôi không thể hiểu nổi:
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Lông mày tôi nhíu lại nhưng tôi thậm chí không nhớ đến sự gặp gỡ này.
Cậu ấy đưa tay vuốt nhẹ trán tôi, rồi mỉm cười và nhắc nhở tôi:
cái bánh bao hấp.”
“Là cậu à?”
Lúc đó mẹ tôi và tôi mới chuyển đến đây, tiền đền bù và phí chuyển nhượng gần như đã dùng hết tiền trong gia đình.
Bất cứ khi rảnh rỗi, tôi đều ra ve chai. chiếc bánh bao hấp là lương khô của tôi trong ngày.
Hôm đó trời mưa và tôi phải kéo chiếc bao tải khá nặng về nhà.
Nhưng khi đi ngang một người ăn xin, ống quần bị ông ta túm lấy.
Người đó nói rằng chân bị tàn tật và cầu xin tôi cho ông ấy thứ gì đó để ăn.
Tôi do dự vì hôm nay tôi chạy nhiều và đói, chỉ còn cái bánh bao hấp.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn lấy chiếc bánh bao hấp còn ướt một từ trong túi ra đưa cho ông ấy. Ít nhất thì… tôi vẫn còn có nhà.
Không , gã ăn mày ném chiếc bánh bao ra xa với vẻ khinh thường, chửi rủa ” đỗ nghèo khỉ”, đứng dậy chạy thật .
Việc đầu tiên tôi làm là chạy theo những chiếc bánh bao hấp, hy vọng rằng nếu tôi có thể chóng chúng lên thì chúng vẫn có thể ăn được.
Nhưng có người chạy tôi. Tôi nghĩ người ta định giật nó từ tay tôi, nhưng không cậu ấy lại nó lên và chạy về đưa cho tôi.
Tóc mái của cậu ướt đẫm vì mưa, che khuất hoàn toàn mắt và lông mày, và quần áo mà tôi không thể biết được là của hãng , cũng ướt đẫm.
Tôi cảm ơn cậu ấy một cách bất lực, nhưng cậu ấy chỉ vẫy tay và chạy đi.
“Minh Dữu, tớ đã biết cậu sớm cả lời đồn.”
“Cậu chắc chắn không phải là tội nhân không thể tha thứ như họ nói.”
Lúc đó, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, mắt sáng như sao.

Nhưng Trì Vũ, người tin tưởng tôi đến vậy, đã c.h.ế.t ở tuổi mười bảy vì cứu tôi.
Tôi chỉ có một cơ hội, tôi tránh xa cậu và trả lại cuộc sống cho anh.

4.

Phải rất lâu sau khi Trì Dục rời đi, tôi mới đến lớp 6 ban 2.
Thầy chủ nhiệm cau mày khi nhìn thấy tôi hành động hung dữ như vậy.
Bỏ những ánh nhìn tò mò của khán giả, tôi bắt đầu giới thiệu bản thân.
“Tên tôi là Minh Dữu, Minh trong ngày mai, Dữu trong tốt và xấu. Đây là tên gọi của cỏ đuôi chó.”
Có người trong bật cười thành tiếng, còn tôi thì cười theo một cách thờ ơ.
Bố mẹ tôi có một cô con gái khi đã lớn tuổi, nên họ đã mang theo rất nhiều quà và nhờ một người có học thức nhất làng đặt tên cho đứa bé.
Ông ấy nhận món quà, nhưng để đùa, ông ấy gọi tôi là “Dữu”.
Lúc mười sáu tuổi, tôi cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến tên mình vì điều đó luôn khiến tôi buồn cười.
Nhưng ở tuổi 27, tôi yêu thích nó.
“Học Minh Dữu, mời ngồi…”
Người giáo viên nhìn vào góc đã bỏ trống nhiều năm vì nó gần thùng rác.
Năm đó, tôi trở thành bạn cùng bàn với Trì Dục theo lời mời của cậu ấy.
Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy đẹp trai và rất nổi tiếng trong trường.
Mặc dù cậu ấy xa cách với mọi người, nhưng trước mặt tôi, cậu ấy lại rất hoạt bát. Trong lớp học đọc buổi sáng, tôi thường bị cậu ấy dẫn đi lạc và nghe cậu ấy nói về những cuốn cậu ấy đã đọc và những người cậu ấy đã gặp.
Khi cậu ấy phấn chấn, cậu ấy còn bảo tôi hát cùng cậu ấy. Cuối cùng, giáo viên tiếng Trung kiểm tra đã đánh vào đầu chúng tôi từng người một.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy với vẻ không vui, cậu ấy xoa đầu tôi và cười lớn.
Cậu ấy sẽ mang cho tôi đồ ăn vặt và hoa quả mà cậu ấy “không ăn hết”, và đưa cho tôi nước đường nâu trong khoảng thời gian tôi tới ngày đèn đỏ. Sau đó, cậu ấy thậm chí còn mang cho tôi tài liệu bổ sung…
Khi quả kỳ thi tháng đầu tiên được công bố, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời:
“Học thần, chúng ta làm bạn cùng bàn nhé.”

Tôi nhắm mắt lại, và số phận xấu xa sẽ sớm bị cắt đứt.
Thấy Trì Dụcđịnh giơ tay, tôi ngắt lời thầy chủ nhiệm:
“Lão sư, em ngồi vào chỗ trống cạnh thùng rác nhé.”
Hàng thứ nhất và thứ tư cách nhau rất xa trong lớp học nhỏ.
Tôi dọn dẹp bàn làm việc một cách rồi tập trung lau sàn nhà.
Tôi không biết đã trôi bao lâu, đột nhiên một cái bóng xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi nhìn lên đôi chân thẳng dài của anh và thấy đôi mắt trong sáng nhưng đầy vẻ buồn bã:
“Minh Dữu, cậu ghét tớ à?”
Lúc đó, tôi không thể chịu nổi khi cậu ấy nhìn tôi như thế.
Nhưng giờ đây tôi đã đủ tàn nhẫn rồi.
Tôi từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào cậu ấy và nói từng từ một:
“Đúng vậy, tôi ghét nhất những vị thần như cậu. Chỉ cần nhìn cậu thôi là tôi đã thấy ốm rồi.”
ra, tôi cũng định đưa cái bánh này cho một con ch ó, hoặc cho một người ăn xin.” Tôi cười nham hiểm.
Ánh sáng trong mắt anh nhấp nháy, nhưng cuối cùng anh cũng mỉm cười:
“Cậu thực sự nhớ rồi.”
“Tớ rất vinh dự khi để lại ấn tượng sâu sắc như vậy cho người xấu đó.”
Sau đó, anh ta đầu nhìn ra cửa sổ và nói một cách lười biếng:
“Một ngày vui vẻ nữa lại thúc, tớ đi trước đây~”
Nói xong, cậu ấy rời đi và vẫy tay chào tôi từ phía sau.
học trống rỗng, bầu trời bên đầy những đám mây đầy màu sắc.
Tôi đứng đó một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng cậu ấy dần biến mất ở cuối bầu trời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương