9.
Chúng tôi đang đứng cạnh bức tường bên ngoài trường và cậu ấy ra cho tôi nhìn lên.
Tôi ngước lên nhìn trong sự bối rối, và giây tiếp theo, tim tôi đột nhiên run lên.
Trên mái nhà, vầng trăng tròn treo trên cành cỏ đuôi chó, trông giống như hoa trăng.
Đây chính là cảnh trong bức ảnh đó.
Tôi đột nhiên không biết hôm là ngày gì, trước mắt tôi hiện lên ảnh nghiêm túc, kiêu ngạo, nồng nhiệt và đẫm m.á.u của Trì Dục.
Mười năm sau, bạn học Dực đã trải một cuộc sống tồi tệ, nhưng nhờ có cậu, cô ấy đã có được một cuộc sống mới.
“Cậu có muốn lên xem không?” cậu ấy nhẹ .
Tôi nghẹn ngào trả lời: “Được thôi.”
Cậu ấy ngồi xổm xuống bên tường và nói: “Lên đây.”
Tôi bám vào cánh tay gầy nhưng có của cậu, leo lên và nhanh chóng nhảy bức tường cao bằng cả tay và chân.
Cậu ấy phản ứng lại và nhìn vào tay tôi: “Có đau không?”
Tôi cười và lắc đầu.
Làm sao có thể đau được khi cậu có thể kề vai sát cánh cùng tôi?
Đó là một loại cỏ đuôi chó bình thường có thân mỏng và tai rủ xuống, nhưng nó lại bám rễ trên mái nhà và cố gắng ôm lấy mặt trăng.
Trì Dục nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia sáng:
“Cậu có biết cỏ đuôi ch ó còn được gọi là quang thảo (cỏ ánh trăng) không…”
Tim tôi đập như trống, giọng nói của hai cuộc đời cậu chồng lên nhau:
“Cỏ đuôi ch ó là quang thảo (cỏ ánh trăng) —”
Cậu ấy đột nhiên đưa tay lên miệng và hét lên:
“Đó là loài cỏ đặc biệt nhất!”
Giọng nói trong trẻo và tươi sáng tỏa đến mọi ngóc ngách của khuôn viên trường.
Một luồng đèn pin chiếu thẳng vào cậu ta: “Ai?”
Tôi kêu lên một tiếng .
Trì Dục cười lớn không chút sợ hãi, nắm lấy tay tôi và chạy như điên.
Gió rít bên tai tôi, và thế giới của tôi dường như chỉ còn lại một chàng trai trẻ trước mặt tôi, mái tóc tung bay tự và nụ cười của cậu làm bừng sáng mọi thứ buồn ngủ xung quanh.
10.
Đêm đó đẹp như một giấc mơ.
Có một khoảnh khắc tôi bốc đồng muốn kể hết mọi chuyện cho Trì Dục nghe.
Nhưng tôi không thể.
Nhưng lần này, dù tôi có xấu hổ thế nào nói lời cay nghiệt thế nào, tôi cũng không thể đuổi cậu ấy đi được.
Mỗi ngày sau giờ học, cậu ấy lại công khai đi theo tôi, như một cái đuôi mà tôi không thể thoát khỏi.
“Tớ chỉ đi con đường của tớ thôi. Chuyện đó liên quan gì đến cậu?”
Tin đồn về học sinh thiên tài và anh chàng đẹp trai của trường thậm chí còn bắt đầu truyền trong trường.
Tôi tìm thấy cậu ấy bằng sự thỏa hiệp:
“Trì Dục, đừng đi theo tớ, sẽ ảnh hưởng không tốt.”
“Cho tớ chút thời . Nếu sau kỳ thi đại học tớ không đổi ý thì chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
Nếu tôi có thể sống đến lúc đó.
Tôi được đáp lại bằng một cái vỗ nhẹ vào trán. Cậu ấy ngượng ngùng quay đầu, tai nhuộm đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Cô gái xấu xa cũng có tính tự luyến nhỉ.”
Như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, anh dừng lại rồi mỉm cười và nói:
“Nhưng nếu cậu đang trong tình huống xấu, cậu không được phép từ chối không cho tớ đi theo.”
“Được.”
Cuộc sống cần có điểm cân bằng tính toán.
Tôi đã xem xét lại tất cả các chi tiết.
Hôm đó là thứ sáu đầu tiên của học kỳ hai, năm hai trung học. Trên đường từ trường về nhà, tôi rẽ ba góc cua và đi vào con hẻm bên phải. cái bóng đổ xuống lối vào con hẻm tối hơn bình thường.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy hơi bất an trong và nghĩ đến việc đi đường khác, nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng ọc ọc của chú mèo con.
Sau đó, vừa vào ngõ, tôi đã bị trùm bởi bao tải và bị vào sâu trong ngõ, ảnh đáng sợ của người đàn ông đó hiện ra trước mắt tôi.
Đó là ông chủ thầu.
Sau khi bị bắt, anh ta liên tục hét lên: “Đó là một sai lầm, tôi không muốn g.i.ế.c ai cả, tôi chỉ muốn vui vẻ với con điếm thối tha đó thôi”.
Trì Dục bị gi*t bởi tôi.
Khi càng đến gần ngày đó, giấc ngủ của tôi ngày càng trở nên chập chờn.
Mẹ tôi nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của tôi, vỗ nhẹ lưng tôi và nhẹ : “Tiểu Thảo, sao thế con?”
Tiểu Thảo là biệt danh của tôi. Ba mẹ tôi nói biệt danh dễ nuôi hơn.
“Mẹ, từ giờ trở đi hãy gọi con là Tiểu Thảo nhé.”
“Được, Tiểu Thảo nghe lắm.”
“Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất, mẹ phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé.”
Tôi vùi đầu vào vòng tay mẹ, xoa đầu mẹ liên tục nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự run rẩy.
Mẹ tôi vỗ vào m.ô.n.g tôi:
“Con đang nói vớ vẩn gì thế, nha đầu?”
Mẹ lại xoa đầu tôi và nhẹ ôm tôi:
“Mẹ con mình phải sống thật tốt, sống như con người.”
“Được, được thôi.”
Tôi mỉm cười và gật đầu, nhưng một cơn ớn lạnh tỏa từ khóe mắt đến tận ngực.
11.
Vào thứ sáu đầu tiên của học kỳ hai năm hai trung học, cỏ cây đ.â.m chồi nảy lộc, chim oanh ríu rít bay lượn*, mọi thứ như đang hồi sinh.
(*草長鶯飛: Thành ngữ này thường được dùng để diễn tả một khung cảnh mùa xuân tràn đầy sức sống và tươi mới.)
Trì Dục, người đáng lẽ phải xin nghỉ ốm, giờ đang lười biếng nằm dài trên ghế.
Tại sao lại khác với kiếp trước?
Tôi kìm nén sự lo lắng, giả vờ không để ý đến vẻ ửng hồng trên mặt, nở một nụ cười tươi tắn chào tạm biệt cậu ấy.
Tôi thầm đếm trong đầu.
Một ngã tư, hai ngã tư…
Tôi dừng lại ở ngã tư thứ ba.
Không có ai ở xung quanh.
Một bóng người rõ nét hiện ra ở lối vào con hẻm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mèo kêu từ bên trong.
Toàn bộ m.á.u trong cơ thể tôi dồn lên đầu và tôi khẽ rùng mình, không biết là vì sợ hãi vì phấn khích.
Tôi đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Tôi chạy hết tốc vào con hẻm, nhưng không phải là miếng giẻ rách mà tôi chờ đợi phía trước.
Mẹ tôi ngồi xổm trên mặt đất, dịu dàng vuốt ve lưng mèo con, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, mỉm cười vui vẻ:
“Tiểu Thảo, mẹ nhặt được một con mèo con cho con này.”
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Mẹ tôi bước đến đỡ lấy tôi:
“Tiểu Thảo, con làm sao vậy? Tay con sao lạnh thế?”
“Mặt con trông tệ , có phải là di chứng của cú ngã không?”
“Chúng ta hãy đến bệnh viện.”
Trước đây tôi đã từng bị bắt nạt, tôi sợ mẹ sẽ lo lắng nên tôi nói đó là ngã. Từ đó, bà ấy đặc biệt lo lắng về cơ thể tôi.
Tôi đã ngăn mẹ lại.
“Mẹ ơi, không sao đâu. Hôm con suy nghĩ nên hơi mệt.”
“À mà, sao mẹ lại ở đây thế?”
“Dạo này con ăn ngủ không ngon. Mẹ lo con có chuyện gì xảy ra nên muốn đón con sau giờ học.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ:
“Con thực sự ổn, chỉ đang chịu áp từ việc học tập gần đây thôi ạ. Mẹ sắp tới đừng đến đón con nữa.”
“Vâng, dì ơi, từ giờ cháu sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Giọng nói của Trì Dục đột nhiên vang lên, cậu ấy nhìn tôi ngạc nhiên với ánh mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh.
“Con là trưởng và con có trách nhiệm chăm sóc các bạn cùng .”
Mẹ tôi liên tục bày tỏ biết ơn và nồng nhiệt mời cậu ấy đến nhà tôi dùng bữa tối.
Tôi vừa định từ chối thay cậu ấy thì nghe thấy cậu ấy ngoan ngoãn đồng ý.
Trong lúc mẹ tôi đang nấu ăn, tôi chọc vào cánh tay cậu ấy:
“Cậu đang làm gì ở đây?”
Anh ta thô lỗ gõ vào đầu tôi:
“Cô gái xấu xa, hôm cậu không ổn. Rõ ràng là đang lo lắng nhưng cậu vẫn cố gắng mỉm cười, còn xấu hơn cả khóc.”
Tôi đảo mắt nhìn cậu ấy, mặc dù tôi đã nhìn vào gương và nụ cười của tôi trông rất tự nhiên.
Cả hai đều rất thích bữa ăn, nhưng tôi thì cứ đãng trí suốt bữa ăn.
Việc g.i.ế.c người không xuất hiện không phải là điều tốt, điều đó có nghĩa là thù của tôi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu trong tương lai.
điều chưa biết còn đáng sợ hơn so với điều đã biết.
Tôi đau đầu.
“Tiểu Thảo, mẹ đang nói chuyện với con đấy!”
Tôi lấy lại bình tĩnh và nhìn mẹ với vẻ mặt ngơ ngác.
“Con gái, thậm chí khi bạn cùng ra về, con còn không biết như thế nào .”
“Mẹ vừa nói với con là ông chủ thầu có vẻ đã bị bắt rồi.”
Tim tôi thắt lại, tôi nghe mẹ tôi nói tiếp:
“Có vẻ như là một điều gì đó… liên quan đến quấy rối tình dục. Một người có tâm độc ác như hắn ta đáng phải vào tù”, mẹ cay đắng nói.
Thì ra là vậy.
Nhưng……
Liệu tương lai có thể thay đổi nếu tôi không làm gì cả không?
12.
Tôi đã tra cứu tội quấy rối tình dục, nếu nhẹ thì thời tạm giam không nửa tháng, nhưng nếu nghiêm trọng thì thời tạm giam sẽ dài từ một năm trở lên.
Nhưng tôi đã lo sợ suốt một tháng trời mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, thành tích của tôi sút và khoảng cách với người đứng thứ hai đã xuống còn 30 điểm.
Thầy chủ nhiệm tìm tôi, thầy giơ kính lên, ánh mắt sắc bén:
“Hoàn cảnh gia đình em rất đặc biệt, và em là con gái. Đừng chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương thay vì tiến bộ. Nếu điểm số của em , chúng ta sẽ không thể bảo vệ em được.”
Tôi im lặng nhìn lên bầu trời, thỉnh thoảng lại đá chân xuống đất.
“Không được, thái độ của em thế này là như nào——”
“Thầy Tần, thầy nói chuyện cùng tôi đi. Sao thầy lại nổi giận với học sinh thế?”
trưởng đột nhiên xuất hiện và thầy chủ nhiệm sang một bên để thì thầm điều gì đó, tôi có thể mơ hồ nghe thấy điều gì đó về “học sinh có tiềm năng hàng đầu”.
Trì Dục nháy mắt với tôi ở bên cạnh.
Sau khi trao đổi, thầy trưởng rời đi, còn thầy chủ nhiệm thì không còn nổi nóng nữa mà đến thăm tình của tôi và xem tôi có gặp khó khăn gì không.
Không đánh chạy lại, vậy nên tôi bình tĩnh nói tôi chỉ ngủ không ngon thôi.
Thầu ấy lập tức quyết định từ giờ trở đi tôi có thể ngủ bất cứ lúc nào tôi muốn, cả trong giờ học, miễn là tôi không làm phiền các bạn cùng .
Tôi không nhịn được cười, nỗi buồn trong cũng vơi đi đôi chút.
Trên đường trở về, Trì Dục đi bên cạnh tôi, huýt sáo một cách kiêu hãnh.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, gió thổi tung mái tóc trước trán, làm chiếc mũi cao của anh phồng lên, đôi mắt màu hổ phách của anh trong trẻo và sáng ngời.
Tai cậu đỏ lên, nhưng cậu vẫn khăng khăng:
“Tớ rất tốt bụng và sẽ cho phép cậu nhìn thêm một lúc nữa.”
Tôi vừa định trêu cậu ấy thì đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó.
Tôi vẫn giữ bình tĩnh và mỉm cười khi nói:
“Tớ nhớ ra mình để quên bài tập ở trường, nhưng mà hơi mệt. Cậu có thể quay về giúp tớ lấy được không?”
“Cậu cần phải lấy vở viết bài tập nào sao?”
Cậu ấy lẩm bẩm điều gì đó nhưng vẫn quay lại trường.
“Chờ tớ ở đây, tớ sẽ quay về .”
“Được rồi, không cần vội.”
Tôi nhìn cậu ấy bước đi và vô tình chạm vào chiếc túi vải mà tôi đang mang.
Trì Dục, chúc tôi may mắn nhé.