Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15.
Tôi đã hôn mê suốt một tháng.
Tên nhà thầu đã kết tội cố ý hi ếp d â m và tuy ê n án mười năm t ù.
Tôi đã gửi cho cảnh sát một tin nhắn dài đã soạn sẵn khi vào con hẻm.
Mục đích của việc đối phó với hắn ta chỉ là để kéo dài thời gian để tội cố ý h i ế p d â m của hắn ta có thể được lập.
Để ngăn chặn việc hắn ta giam giữ vài ngày lại được thả ra dễ dàng.
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao sức mạnh của mình, và có lẽ đó là lý do dẫn thất bại của tôi.
May mắn thay, lần tôi đã gặp may.
Tương lai đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi chính thức bước tới tương lai mà Trì Dục đã chuộc cho tôi bằng đời thứ hai của cậu.
Trì Dục ngã và sốt cao suốt mấy ngày.
Tôi thuyết phục mẹ không kéo tôi về cùng và quyết định ở lại bên giường để chăm sóc cậu ấy.
Nhưng tôi bố mẹ của Trì Dục chặn lại ở bên ngoài phòng .
Mẹ cậu ấy trông buồn bã, giọng điệu cầu xin:
“Minh Dực, ta biết con là đứa ngoan, nhưng con có thể… buông Trì Dục ra được không?”
Tôi bọn họ ở trong đóa hoa kia tìm kiếm Trì Dục, nhưng không kéo được cậu ấy ra bọn họ quay lại, quỳ xuống mẹ tôi…
Lần cuối cùng tôi nhớ gặp họ là ngày đầu tiên sau đám tang của mẹ tôi. Họ đều chưa đầy 50 tuổi, nhưng tóc đã bạc và khuôn đầy nếp nhăn.
Tôi vẫn không thể vào nhà được, đã để lại toàn bộ tiền tiết kiệm ở cửa trừ số tiền phải trả viện phí cho mẹ, rời .
Hai người tôi trông mệt mỏi và xanh xao, nhưng vẫn còn rất .
Với tư cách là luật sư và bác sĩ, họ đáng lẽ phải có một tốt đẹp hơn.
Sương mù trong mắt tôi tan dần, tôi từ từ quỳ xuống và dập đầu thật mạnh:
“Con xin lỗi, con xin lỗi, con không làm vậy nữa đâu…”
Mẹ Trì Dục nhẹ nhàng ôm tôi, nước mắt bà làm cay xè chóp mũi tôi.
…
Trì Dục nằm trên giường , im lặng lạ thường, ngay cả băng gạc quấn trên đầu cũng ngoan ngoãn.
Chỉ có sự phập phồng nhẹ nhàng nơi lồng n.g.ự.c cho cậu ấy vẫn còn trong thế giới của tôi.
Tôi làm theo cách cậu chăm sóc tôi bằng cách thay miếng dán hạ sốt, nấu cháo, cho cậu ăn cơm và uống nước, và ngủ trên ghế cho người nhà vào buổi tối để trực .
Nhiệt độ cơ thể của Trì Dục dần lại bình thường, sắc cũng từ từ hồng , nhưng cậu ấy vẫn không thể tỉnh lại.
Tôi ngày càng lo lắng, thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu mình có giọng máy móc đó lừa không.
Nhìn quầng thâm dưới mắt tôi ngày càng rõ, bố mẹ Trì Dục thay phiên nhau thuyết phục tôi nghỉ ngơi.
Tôi không thể cưỡng lại được chỉ nằm xuống mép giường và ngủ một giấc.
nửa ngủ nửa tỉnh, đầu tôi ngứa, đột nhiên ý thức được điều gì đó, mở mắt ra, một đôi mắt ướt đẫm.
Đôi mắt chứa đầy những thăng trầm của .
Cậu ấy xoa tóc tôi một cách vụng về và bướng bỉnh, khóe miệng nhếch :
“Đã lâu không gặp, học Minh Dực.”
16.
Trì Dục và tôi bắt đầu bằng giả vờ lại để học trung học.
Nhưng điều tôi không ngờ là ngày lại trường, tất cả phụ huynh đều cùng nhau tẩy chay và yêu cầu tôi bỏ học.
Lý do đưa ra lần là tôi là con của một tên tội phạm và một người mắc tâm thần, tôi đã bộc lộ khuynh hướng bạo lực từ khi còn nhỏ, và tính mạng của con cái họ gặp nguy hiểm nếu chúng học chung với tôi.
Tôi tức giận nỗi phải bật cười.
Sự kiến giữa người với người giống một ngọn núi.
ra mọi việc tôi làm đều sai.
Ở tuổi 17, tôi đã cảm sợ hãi sự tẩy chay .
Đã từng đ ịa ng ụ c hai lần ở tuổi 27, tôi chỉ biết rằng đây là điều vô lý.
Trì Dục lo lắng nhìn tôi bảo tôi vào , cậu ấy xử lý.
Tôi mỉm cười thản nhiên, đứng trên khán đài và hét lớn với mọi người:
“Cháu hành động để tự vệ. Cháu có nhân cách và tích học tập tốt. Cháu không chấp nhận sự bôi nhọ và kiện người tội ph ỉ b áng danh dự nhân phẩm.”
Sau khi tôi xong, đám đông càng tức giận hơn, một số người còn ném chai nước khoáng vào tôi.
Trì Dục vội vã chạy , bảo vệ tôi ở phía sau, nắm tay tôi, trầm giọng :
“Cha mẹ và con cái là hai cá thể riêng biệt. Ba Minh Dực đã phải trả giá cho hành động của mình . Con cái không cần phải gánh chịu hậu quả từ lỗi lầm của cha mẹ mình.”
Dáng người của cậu cao và thẳng, cậu ấy dường đã qua tuổi bồng bột trong chốc lát và đã một người đàn ông.
“Nếu người nhất quyết bắt cô bé ấy bỏ học có thể liên lạc với tôi. Tôi là luật sư bào chữa cho Minh Dữu.”
Đám đông lập tức yên lặng hơn nhiều.
Tôi nhìn về nơi phát ra giọng . Bố Trì Dục mỉm cười và gật đầu với tôi, trong khi mẹ cậu ấy thầm với tôi, miệng lẩm bẩm “Đừng sợ”.
Trong lòng tôi trào dâng một sự ấm áp vô tận, không phải băng giá nào cũng có thể tan chảy.
“Dạ—”
Thầy hiệu trưởng muộn trừng mắt nhìn chúng tôi một cách không vui từ từ giơ micro :
“Minh Dữu là một trong những học sinh giỏi nhất kể từ khi trường được lập. Em thông minh, có động lực, không bao giờ từ bỏ bản thân khi đối với nghịch cảnh và tích cực phản kháng khi gặp phải nguy hiểm. Đây chính xác là kiểu tuổi mà chúng tôi hy vọng giáo dục.”
Có lẽ tôn trọng ông, hoặc có lẽ có người đã lắng nghe, tiếng ồn dần dần lắng xuống.
Tôi không ngờ mình lại được nghe những lời thế.
Họ đều biết rằng tôi thương phần đầu và tụt lại trong quá trình học tập, tương lai của tôi không chắc chắn. vậy, tôi biết thầy ấy không nhắm cái gọi là “học sinh giỏi”.
Họ đều đang bảo vệ tôi.
Tôi không có lý do gì để bỏ .
Mắt tôi dần nóng , tôi cúi đầu thật sâu cha mẹ Trì Dục, hiệu trưởng và tất cả bậc phụ huynh:
“Cháu hiểu cảm xúc của tất cả bậc phụ huynh, nhưng cháu cũng chân mong vị hãy cho cháu một cơ hội để chứng minh bản thân mình.”
Có một sự im lặng trong giây lát, một vài giọng rải rác bắt đầu vang :
“Không sao đâu, nó vẫn còn là con mà.”
“Chúng ta thôi…”
Đám đông tản , chỉ còn lại Trì Dục và tôi đứng đó nhìn nhau mỉm cười.
17.
“Minh Dực! Cô gái tồi!”
đó là giữa mùa hè và Trì Dục bắt đầu hét vào tôi ngay khi tôi bước ra khỏi phòng khám.
Tôi thực sự ấn tượng khi một người đã gần 30 tuổi mà tinh thần vẫn còn bất ổn vậy.
học xung quanh đều tò mò nhìn tôi. Má tôi nóng bừng không hiểu sao, tôi bước nhanh hơn.
“Cỏ đuôi ch ó!”
Tôi dừng lại ngay tại chỗ và tức giận quay lại:
“Cậu gọi tớ là gì thế!”
Cậu ấy nở một nụ cười ngây thơ:
“Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.”
“ sau đó sao?”
“Học thần ơi, chúng ta hãy làm nhé!”
Cậu ấy nhìn tôi chăm chú, với sự lo lắng khó nhận trong đôi mắt rực lửa của cậu.
Đây rõ ràng là một lời hứa cho , nhưng tôi không biết ai đang ngày ngày hỏi tôi thể ghen tị rằng tôi nghĩ cậu ấy tốt hơn nếu ở kiếp nào.
Tôi trêu cậu ấy:
“Tại sao cậu lại quan tâm những chuyện xảy ra ở kiếp ?”
Cậu ta cười một cách vô liêm sỉ:
“Thế thôi!”
Tôi nhìn cậu ấy một lâu, cho khi má cậu ấy đỏ và đột nhiên mỉm cười:
“Cậu có chắc chúng ta chỉ là bè không?”
Có tiếng “Ồ~” vang .
Cậu ta cúi xuống và thầm vào tai tôi một cách vô liêm sỉ:
“Hóa ra cô gái xấu xa đó đã phải lòng tớ từ lâu .”
“Đây thực sự là vinh dự lớn.”
Giọng của cậu trầm khàn, thở nóng hổi phả vào cổ tôi, ngứa.
“Nhưng… cậu đã thích tớ ở kiếp nào?”
“Cậu!”
Cậu ấy khẽ cười khúc khích bên tai tôi, giọng trong trẻo và sạch , khàn.
Nhiệt độ trên má hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Cậu mỉm cười, xoa tóc tôi và kéo tôi vào vòng tay cậu ấy.
Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận thế giới tràn đầy hương muối biển chanh bằng trái tim mình.
đó, tôi đã níu kéo âm thanh máy móc sắp rời và hỏi nó xem nó có thể chia sức mạnh linh hồn của tôi với Trì Dục không.
đầu, giọng máy móc đó từ chối tôi một cách dứt khoát, nhưng cuối cùng cũng đồng ý thử sau khi tôi nài nỉ.
[ có chắc không? Có 90% khả năng có kết cục giống cậu ta, chỉ còn lại mạng .]
Tôi đồng ý mà không chút do dự.
Cánh tay đang ôm Trì Dục chậm rãi siết chặt, nước mắt lặng lẽ thấm ướt áo anh.
Nếu vậy sao, dù biến tro bụi?
Tôi không tham lam, chỉ cần một mạng là đủ .