Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Ta khắc phu.

Đã khắc c.h.ế.t hai vị trượng phu rồi.

Vị đầu tiên là võ tướng, chiến tử nơi sa trường.

Ta và hắn có một đứa con trai.

Vị thứ hai là thư sinh, về sau đỗ thám hoa, chẳng ngờ khi trị thuỷ lại bất cẩn mà c.h.ế.t đuối.

Với hắn, ta cũng sinh được một nhi tử.

2

Hiện giờ, ta vẫn ở trong tướng quân.

Trượng phu thứ hai vốn nghèo rớt mồng tơi, lúc thành thân cũng vẫn ở tại của vị phu quân đầu tiên.

Cha mẹ chồng trước của ta rất cởi , không khắt khe.

Họ chẳng trách ta khắc c.h.ế.t nhi tử độc nhất, trái lại còn cảm vì ta sinh được dòng dõi cho họ.

Từ đó về sau, coi ta như nhi ruột thịt mà yêu thương.

3

Vị thám hoa ấy cũng do chính cha chồng trước làm mai.

Đại Tấn ta vốn không trọng chuyện quả phụ tái giá.

Thậm chí tổ tiên từng ban lệnh, cấm cản quả phụ phải thủ tiết.

Vị thám hoa ấy tuy nghèo, mà ta lại không nỡ rời đứa lớn – Đản – nên cứ thế để hai mẹ con cùng ở lại tướng quân.

Cha mẹ chồng trước cũng mong mẹ con ta lại.

Như vậy nhà cửa càng thêm đông vui.

Người già rồi, lại càng thích náo nhiệt.

4

Quan hệ ta và hai vị trượng phu đều tốt đẹp.

Đều từng ân ái keo sơn, hoạn nạn có .

Hai người đều rất chu đáo, còn ta cũng từ một thiếu ngây thơ vụng dại trở thành một thiếu phụ yểu điệu, phong vận.

Bản thân mất một vị tướng quân đã là đả lớn.

Nào ngờ rồi lại mất luôn vị thám hoa.

Kể từ ấy, ta cũng thôi hẳn ý định tái giá.

Ta dám lấy, người ta cũng không dám rước về!

Huống hồ ta còn có hai nhi tử, Đản và Đản.

Đản là con ta với vị thám hoa.

Giờ Đản lên ba, Đản mới một tuổi.

Còn ta, sắc nước trời, chỉ biết cô phòng đơn chiếc, sớm tối thê lương.

5

Giá như chưa từng biết vị hoan ái thì thôi cũng được.

Nào ngờ hai vị trượng phu đều giúp ta ra cánh cửa bước vào thế giới mới.

Thân thể ta được khai phá, tâm hồn cũng đã nếm trải dư vị chuyện ấy.

Giờ thì đột ngột phải “ăn chay”.

Thật sự là… khổ sở khôn tả!

Vậy nên ta quyết định đi cầu thần bái Phật, hy vọng có thể gặp được người cho ta hạnh phúc nữa.

Thân này tựa như một đóa hoa, nếu chẳng có ái ân tưới tắm, ta chỉ e mình khô héo mất một nửa.

Nửa còn lại là vì các con mà sống, trọn nghĩa làm mẹ.

6

Tới chùa Pháp Hoa dâng , phải ở lại ba ngày.

Hai đứa nhỏ rất thân , đều nhờ cha mẹ chồng trước chăm nom.

Ta quỳ cả buổi sáng, chỉ cầu hai điều: một là người thân khỏe mạnh, hai là ban cho ta một mối nhân duyên viên mãn.

Buổi chiều ngủ luôn một giấc dài.

Đến tối, Phật tổ quả hiển linh.

7

Tắm rửa xong, ta ngắm mình trong gương một hồi rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Mà nằm trên , chốn thiền môn thanh tĩnh thế này, lòng ta vẫn không tránh khỏi khát khao.

Thân thể tự nó nhung nhớ, bản thân ta cũng chẳng khống chế được.

Nghĩ tới những lúc cận kề bên hai vị trượng phu, da thịt hòa quyện, càng nghĩ càng thao thức không ngủ được.

Chỉ đành ghì chặt lấy chăn, tự dỗ dành mình.

Than ôi.

Nỗi cô đơn của một thiếu phụ khuê phòng, thử ai thấu cho?

8

đêm khuya vắng.

Ta nghe có người cạy cửa sổ phòng mình.

Ta kinh hãi, trong lòng run sợ.

Không dám hô hoán, lỡ chưa đợi được người tới, kẻ xấu đã ra tay sát hại ta thì biết làm sao!

Ta lặng lẽ bò dậy, lấy chiếc bình hoa đặt trên giá gỗ.

Len lén nấp sau rèm cửa.

Đợi kẻ kia vừa tới gần, ta vung bình hoa nện thẳng, đánh cho hắn ngất xỉu.

Ta chẳng dám lơ là, lập tức dùng đai lưng trói c.h.ặ.t t.a.y chân hắn lại.

Lúc ấy mới đi châm nến.

Nào ngờ, ta sững sờ tại chỗ.

Kẻ trộm này, dù khoác áo dạ hành, nhưng dưới tấm mặt nạ kia, lại là một dung nhan tuấn tú tuyệt trần.

9

Ta đưa mắt đánh giá thân hắn.

Thân cao lớn, tứ chi thon dài.

Ngón tay thon trắng, làn da mịn màng.

Ta sờ thử bụng hắn một cái – có cơ bụng!

Quả thật là một tử vai rộng eo thon, dung mạo bất phàm!

Ta lại liếc xuống phía dưới.

Không nhìn rõ.

Ta nghĩ chắc đầu óc mình có vấn đề.

Bèn trực tiếp đưa tay sờ thử.

Quả là oai hùng mạnh !

Ta nuốt nước bọt.

Cảm thấy bên dưới của mình đã có phần tê tê ngưa ngứa, lại còn ướt át…

Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn gọi:

“Phu nhân, người sao vậy? Không việc gì chứ?”

Tên trộm kia cũng sắp tỉnh lại.

10

Ta vội bịt miệng hắn, tiện tay nhét luôn một miếng vải vào miệng.

Ta đáp: “Không sao, ngươi cứ ngủ đi.”

Nha hoàn rời đi.

Ta và tên trộm bốn mắt nhìn .

Hắn có đôi mắt phượng dài, rất mực anh tuấn.

Nếu lúc ấy ta không bị dục niệm che mờ đầu óc, át hẳn đã nhận ra thân phận bất phàm của công tử này.

Nhưng ta đã bị dục niệm làm mờ mắt rồi!

Chỉ biết mải mê thưởng thức dung mạo tuấn kia.

11

Hai vị trượng phu trước của ta, một người anh tuấn mạnh , cơ bắp rắn chắc, thường có thể bế bổng ta đi quanh nhà chỉ bằng một tay.

Đôi khi chúng ta còn ra ngoài đồng không vắng vẻ để tăng phần thú vị.

Một người lại là thư sinh nho nhã, ấm áp như ngọc, tuy không bế ta một tay làm chuyện kia, nhưng cực kỳ dịu dàng kiên nhẫn.

Còn thích cầm “bích hỏa đồ” cùng ta nghiên cứu học , thực thú vị vô cùng.

Mỗi người một vẻ.

Nhưng tên trộm này lại như hội tụ đủ ưu điểm của cả hai!

12

Trong miệng hắn còn bị nhét… chính là đồ lót của ta.

Lúc đó ta tiện tay vơ lấy, nào kịp nghĩ gì.

Lại chẳng kịp mặc áo ngoài, giờ vẫn chỉ mặc mỗi cái yếm đỏ.

Nghĩ đến đây, ta giả bộ thẹn thùng ôm lấy mình, nhưng cố ý để lộ khe ngực.

Trước kia mỗi ta cố ý dụ dỗ hai vị trượng phu, họ đều như sói gặp mồi, chẳng ham muốn.

13

Ta miệng, ra vẻ đáng thương: “Ngươi là ai vậy? Sao lại tới trộm đồ của ta?”

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu bảo ta lấy vật trong miệng ra.

Vừa rồi ta sợ hắn gọi người đến, giờ lại sợ chính hắn la lên, nên ta chẳng lấy ra.

Ngược lại, ta đi lấy một đoạn dây thừng.

Ta cũng không biết sao trong thiền phòng lại có dây thừng.

Ta dùng dây trói hắn chặt nữa.

Vị tướng quân phu quân trước từng dạy ta việc này.

Ngày đó, cũng là một trò vui chốn khuê phòng của bọn ta.

Trói chặt một người, đối phương vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

14

Trong ánh mắt không dám tin và nghi hoặc của hắn, ta ôm lấy nửa người trên của hắn, lôi tuột lên .

Lúc ấy, n.g.ự.c ta cũng chẳng né tránh gì hắn cả.

Hắn đã đỏ mặt tía tai.

Ta vội đi đóng cửa sổ, then cài lại cẩn thận.

Kéo màn xuống.

Ta đưa tay vuốt mặt hắn, nghiêm túc nói:

“Nơi này của ta chẳng có gì quý giá, chỉ có mỗi thân này thôi.”

Ta xấu hổ cắn môi: “Ngươi muốn trộm, cũng chỉ trộm được mỗi ta thôi.”

Ta nhẹ nhàng cởi một nửa yếm đỏ trên người, rồi lại bắt đầu cởi áo hắn.

Hắn giãy giụa, nhưng đâu có thoát .

15

Ta vừa cởi vừa nói:

“Ngươi xem, làm kẻ trộm mà lại đi trộm của một nhân yếu đuối như ta, chẳng phải nên bồi thường một chút hay sao?”

Ta than vãn: “Ta mất hai đời trượng phu rồi, đã chẳng còn ai lại niềm vui cho ta cả.”

Hắn “ư ư” hai tiếng, ra hiệu ta cởi trói cho hắn.

Ta cũng tháo trói.

Rồi lại tiếp tục cởi y phục hắn.

Sau đó, hắn bị ta dày vò đến mức chẳng còn sức chống cự…

Mặt hắn đỏ bừng bừng.

Ánh mắt vừa như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta, vừa lại m.ô.n.g lung mê loạn.

Ta cưỡi lên người hắn, cứ như cưỡi một con tuấn mã vừa dũng mãnh vừa hoang dã, phi nước đại thảo nguyên mênh mông…

16

Cả hai chúng ta đều đầm đìa mồ hôi.

Tóc ta dính vào làn da, đã rất rồi chưa từng thống khoái như thế.

Hắn cũng chẳng khá .

Dù có hơi nhếch nhác, nhưng bộ dáng ấy càng thêm phần cuốn hút.

Khiến ta chỉ muốn tiếp tục giày vò hắn mãi thôi.

Đêm đó.

Mệt thì tựa vào n.g.ự.c hắn nghỉ lấy sức.

Cái lồng n.g.ự.c rộng lớn mạnh ấy!

Vừa hồi sức lại, ta lại leo lên.

Hắn quả là một đại trượng phu.

Hai ta cùng mây mưa đến bảy .

Ta cười gọi hắn là “Thất Thứ Lang”.

Cuối cùng, cả hai đều kiệt sức mà thiếp đi.

17

Ta còn phải ở lại chùa Pháp Hoa ba ngày.

Ta định hắn luôn trong thiền phòng.

Sáng sau, bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.

Nha hoàn ở ngoài gọi:

“Phu nhân! Trong chùa có đạo tặc, giờ phương trượng đang dẫn đệ tử lục soát, phòng của người cũng phải kiểm tra!”

Ta “ồ” một tiếng cho có lệ.

Quay lại, đối mắt với Thất Thứ Lang.

Ta : “Bọn họ tìm ngươi đó à?”

Hắn bị ta hành hạ đến mức mặt không cảm xúc, nước lặng không gợn sóng.

Hắn chẳng thèm đáp lời, ta lấy tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c hắn:

“Hay là ta giao ngươi cho bọn họ nhé?”

Hắn nín thở.

Ta làm nũng: “Làm sao ta nỡ? Lừa ngươi thôi.”

18

Ta dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.

Rồi hắn dưới chăn của mình.

Ta yếu ớt bảo với nha hoàn: “Ta mệt rồi, cứ để đại sư vào lục soát.”

Đám hòa thượng nghe vậy không dám bước vào, lại rời đi luôn.

Thân phận tướng quân phu nhân của ta, quả vẫn hữu dụng.

19

Hai ngày sau đó, cơm chay của ta đều ăn ngay tại thiền phòng.

Thất Thứ Lang vừa thẹn vừa giận.

Nhưng hắn cũng chẳng dám kêu gào ầm ĩ.

Ta vẫn trói hắn lại, chỉ là trong miệng không còn nhét đồ lót của ta nữa.

Thỉnh thoảng… cũng nhét…

Hai chúng ta cứ thế mà sống, chẳng biết xấu hổ là gì.

Ta nghĩ, đây chính là Phật tổ hiển linh.

Người biết ta ăn chay đã quá , bèn ban cho ta một tử như vậy.

tử lại còn bản lĩnh, dũng mãnh như thế, ta quả thực vô cùng vừa ý.

Ở chốn cửa Phật thanh tịnh mà làm chuyện hoan lạc, thật khác biệt, càng khiến người ta cảm thấy thích bội phần.

20

Chuyện của Thất Thứ Lang cuối cùng cũng bị nha hoàn thân cận của ta là Trang Trang phát hiện.

Trang Trang khuyên ta nên biết tiết chế, chớ để tiếng xấu.

Đương ta hiểu rõ điều ấy.

Ta đâu thể danh dâm phụ, sau này còn phải lo hôn sự cho hai đứa nhỏ nữa kia mà.

Trước mặt người ngoài, ta vẫn luôn tượng: khắc phu thì khổ mệnh, xinh đẹp mà thủ lễ, đoan trang.

Ta bàn bạc cùng Trang Trang một phen.

Trước rời chùa, Trang Trang vác Thất Thứ Lang đi trước.

Trang Trang là nha hoàn được vị tướng quân phu quân trước đây chọn cho ta, thân thủ không tầm thường.

Nàng sức mạnh người, võ nghệ cao cường, chỉ tiếc ngủ say quá, nên ấy mới để ta được như ý.

1

Ta khắc phu.

Đã khắc c.h.ế.t hai vị trượng phu rồi.

Vị đầu tiên là võ tướng, chiến tử nơi sa trường.

Ta và hắn có một đứa con trai.

Vị thứ hai là thư sinh, về sau đỗ thám hoa, chẳng ngờ khi trị thuỷ lại bất cẩn mà c.h.ế.t đuối.

Với hắn, ta cũng sinh được một nhi tử.

2

Hiện giờ, ta vẫn ở trong tướng quân.

Trượng phu thứ hai vốn nghèo rớt mồng tơi, lúc thành thân cũng vẫn ở tại của vị phu quân đầu tiên.

Cha mẹ chồng trước của ta rất cởi , không khắt khe.

Họ chẳng trách ta khắc c.h.ế.t nhi tử độc nhất, trái lại còn cảm vì ta sinh được dòng dõi cho họ.

Từ đó về sau, coi ta như nhi ruột thịt mà yêu thương.

3

Vị thám hoa ấy cũng do chính cha chồng trước làm mai.

Đại Tấn ta vốn không trọng chuyện quả phụ tái giá.

Thậm chí tổ tiên từng ban lệnh, cấm cản quả phụ phải thủ tiết.

Vị thám hoa ấy tuy nghèo, mà ta lại không nỡ rời đứa lớn – Đản – nên cứ thế để hai mẹ con cùng ở lại tướng quân.

Cha mẹ chồng trước cũng mong mẹ con ta lại.

Như vậy nhà cửa càng thêm đông vui.

Người già rồi, lại càng thích náo nhiệt.

4

Quan hệ ta và hai vị trượng phu đều tốt đẹp.

Đều từng ân ái keo sơn, hoạn nạn có .

Hai người đều rất chu đáo, còn ta cũng từ một thiếu ngây thơ vụng dại trở thành một thiếu phụ yểu điệu, phong vận.

Bản thân mất một vị tướng quân đã là đả lớn.

Nào ngờ rồi lại mất luôn vị thám hoa.

Kể từ ấy, ta cũng thôi hẳn ý định tái giá.

Ta dám lấy, người ta cũng không dám rước về!

Huống hồ ta còn có hai nhi tử, Đản và Đản.

Đản là con ta với vị thám hoa.

Giờ Đản lên ba, Đản mới một tuổi.

Còn ta, sắc nước trời, chỉ biết cô phòng đơn chiếc, sớm tối thê lương.

5

Giá như chưa từng biết vị hoan ái thì thôi cũng được.

Nào ngờ hai vị trượng phu đều giúp ta ra cánh cửa bước vào thế giới mới.

Thân thể ta được khai phá, tâm hồn cũng đã nếm trải dư vị chuyện ấy.

Giờ thì đột ngột phải “ăn chay”.

Thật sự là… khổ sở khôn tả!

Vậy nên ta quyết định đi cầu thần bái Phật, hy vọng có thể gặp được người cho ta hạnh phúc nữa.

Thân này tựa như một đóa hoa, nếu chẳng có ái ân tưới tắm, ta chỉ e mình khô héo mất một nửa.

Nửa còn lại là vì các con mà sống, trọn nghĩa làm mẹ.

6

Tới chùa Pháp Hoa dâng , phải ở lại ba ngày.

Hai đứa nhỏ rất thân , đều nhờ cha mẹ chồng trước chăm nom.

Ta quỳ cả buổi sáng, chỉ cầu hai điều: một là người thân khỏe mạnh, hai là ban cho ta một mối nhân duyên viên mãn.

Buổi chiều ngủ luôn một giấc dài.

Đến tối, Phật tổ quả hiển linh.

7

Tắm rửa xong, ta ngắm mình trong gương một hồi rồi mới tắt đèn đi ngủ.

Mà nằm trên , chốn thiền môn thanh tĩnh thế này, lòng ta vẫn không tránh khỏi khát khao.

Thân thể tự nó nhung nhớ, bản thân ta cũng chẳng khống chế được.

Nghĩ tới những lúc cận kề bên hai vị trượng phu, da thịt hòa quyện, càng nghĩ càng thao thức không ngủ được.

Chỉ đành ghì chặt lấy chăn, tự dỗ dành mình.

Than ôi.

Nỗi cô đơn của một thiếu phụ khuê phòng, thử ai thấu cho?

8

đêm khuya vắng.

Ta nghe có người cạy cửa sổ phòng mình.

Ta kinh hãi, trong lòng run sợ.

Không dám hô hoán, lỡ chưa đợi được người tới, kẻ xấu đã ra tay sát hại ta thì biết làm sao!

Ta lặng lẽ bò dậy, lấy chiếc bình hoa đặt trên giá gỗ.

Len lén nấp sau rèm cửa.

Đợi kẻ kia vừa tới gần, ta vung bình hoa nện thẳng, đánh cho hắn ngất xỉu.

Ta chẳng dám lơ là, lập tức dùng đai lưng trói c.h.ặ.t t.a.y chân hắn lại.

Lúc ấy mới đi châm nến.

Nào ngờ, ta sững sờ tại chỗ.

Kẻ trộm này, dù khoác áo dạ hành, nhưng dưới tấm mặt nạ kia, lại là một dung nhan tuấn tú tuyệt trần.

9

Ta đưa mắt đánh giá thân hắn.

Thân cao lớn, tứ chi thon dài.

Ngón tay thon trắng, làn da mịn màng.

Ta sờ thử bụng hắn một cái – có cơ bụng!

Quả thật là một tử vai rộng eo thon, dung mạo bất phàm!

Ta lại liếc xuống phía dưới.

Không nhìn rõ.

Ta nghĩ chắc đầu óc mình có vấn đề.

Bèn trực tiếp đưa tay sờ thử.

Quả là oai hùng mạnh !

Ta nuốt nước bọt.

Cảm thấy bên dưới của mình đã có phần tê tê ngưa ngứa, lại còn ướt át…

Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn gọi:

“Phu nhân, người sao vậy? Không việc gì chứ?”

Tên trộm kia cũng sắp tỉnh lại.

10

Ta vội bịt miệng hắn, tiện tay nhét luôn một miếng vải vào miệng.

Ta đáp: “Không sao, ngươi cứ ngủ đi.”

Nha hoàn rời đi.

Ta và tên trộm bốn mắt nhìn .

Hắn có đôi mắt phượng dài, rất mực anh tuấn.

Nếu lúc ấy ta không bị dục niệm che mờ đầu óc, át hẳn đã nhận ra thân phận bất phàm của công tử này.

Nhưng ta đã bị dục niệm làm mờ mắt rồi!

Chỉ biết mải mê thưởng thức dung mạo tuấn kia.

11

Hai vị trượng phu trước của ta, một người anh tuấn mạnh , cơ bắp rắn chắc, thường có thể bế bổng ta đi quanh nhà chỉ bằng một tay.

Đôi khi chúng ta còn ra ngoài đồng không vắng vẻ để tăng phần thú vị.

Một người lại là thư sinh nho nhã, ấm áp như ngọc, tuy không bế ta một tay làm chuyện kia, nhưng cực kỳ dịu dàng kiên nhẫn.

Còn thích cầm “bích hỏa đồ” cùng ta nghiên cứu học , thực thú vị vô cùng.

Mỗi người một vẻ.

Nhưng tên trộm này lại như hội tụ đủ ưu điểm của cả hai!

12

Trong miệng hắn còn bị nhét… chính là đồ lót của ta.

Lúc đó ta tiện tay vơ lấy, nào kịp nghĩ gì.

Lại chẳng kịp mặc áo ngoài, giờ vẫn chỉ mặc mỗi cái yếm đỏ.

Nghĩ đến đây, ta giả bộ thẹn thùng ôm lấy mình, nhưng cố ý để lộ khe ngực.

Trước kia mỗi ta cố ý dụ dỗ hai vị trượng phu, họ đều như sói gặp mồi, chẳng ham muốn.

13

Ta miệng, ra vẻ đáng thương: “Ngươi là ai vậy? Sao lại tới trộm đồ của ta?”

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu bảo ta lấy vật trong miệng ra.

Vừa rồi ta sợ hắn gọi người đến, giờ lại sợ chính hắn la lên, nên ta chẳng lấy ra.

Ngược lại, ta đi lấy một đoạn dây thừng.

Ta cũng không biết sao trong thiền phòng lại có dây thừng.

Ta dùng dây trói hắn chặt nữa.

Vị tướng quân phu quân trước từng dạy ta việc này.

Ngày đó, cũng là một trò vui chốn khuê phòng của bọn ta.

Trói chặt một người, đối phương vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

14

Trong ánh mắt không dám tin và nghi hoặc của hắn, ta ôm lấy nửa người trên của hắn, lôi tuột lên .

Lúc ấy, n.g.ự.c ta cũng chẳng né tránh gì hắn cả.

Hắn đã đỏ mặt tía tai.

Ta vội đi đóng cửa sổ, then cài lại cẩn thận.

Kéo màn xuống.

Ta đưa tay vuốt mặt hắn, nghiêm túc nói:

“Nơi này của ta chẳng có gì quý giá, chỉ có mỗi thân này thôi.”

Ta xấu hổ cắn môi: “Ngươi muốn trộm, cũng chỉ trộm được mỗi ta thôi.”

Ta nhẹ nhàng cởi một nửa yếm đỏ trên người, rồi lại bắt đầu cởi áo hắn.

Hắn giãy giụa, nhưng đâu có thoát .

15

Ta vừa cởi vừa nói:

“Ngươi xem, làm kẻ trộm mà lại đi trộm của một nhân yếu đuối như ta, chẳng phải nên bồi thường một chút hay sao?”

Ta than vãn: “Ta mất hai đời trượng phu rồi, đã chẳng còn ai lại niềm vui cho ta cả.”

Hắn “ư ư” hai tiếng, ra hiệu ta cởi trói cho hắn.

Ta cũng tháo trói.

Rồi lại tiếp tục cởi y phục hắn.

Sau đó, hắn bị ta dày vò đến mức chẳng còn sức chống cự…

Mặt hắn đỏ bừng bừng.

Ánh mắt vừa như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta, vừa lại m.ô.n.g lung mê loạn.

Ta cưỡi lên người hắn, cứ như cưỡi một con tuấn mã vừa dũng mãnh vừa hoang dã, phi nước đại thảo nguyên mênh mông…

16

Cả hai chúng ta đều đầm đìa mồ hôi.

Tóc ta dính vào làn da, đã rất rồi chưa từng thống khoái như thế.

Hắn cũng chẳng khá .

Dù có hơi nhếch nhác, nhưng bộ dáng ấy càng thêm phần cuốn hút.

Khiến ta chỉ muốn tiếp tục giày vò hắn mãi thôi.

Đêm đó.

Mệt thì tựa vào n.g.ự.c hắn nghỉ lấy sức.

Cái lồng n.g.ự.c rộng lớn mạnh ấy!

Vừa hồi sức lại, ta lại leo lên.

Hắn quả là một đại trượng phu.

Hai ta cùng mây mưa đến bảy .

Ta cười gọi hắn là “Thất Thứ Lang”.

Cuối cùng, cả hai đều kiệt sức mà thiếp đi.

17

Ta còn phải ở lại chùa Pháp Hoa ba ngày.

Ta định hắn luôn trong thiền phòng.

Sáng sau, bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.

Nha hoàn ở ngoài gọi:

“Phu nhân! Trong chùa có đạo tặc, giờ phương trượng đang dẫn đệ tử lục soát, phòng của người cũng phải kiểm tra!”

Ta “ồ” một tiếng cho có lệ.

Quay lại, đối mắt với Thất Thứ Lang.

Ta : “Bọn họ tìm ngươi đó à?”

Hắn bị ta hành hạ đến mức mặt không cảm xúc, nước lặng không gợn sóng.

Hắn chẳng thèm đáp lời, ta lấy tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c hắn:

“Hay là ta giao ngươi cho bọn họ nhé?”

Hắn nín thở.

Ta làm nũng: “Làm sao ta nỡ? Lừa ngươi thôi.”

18

Ta dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.

Rồi hắn dưới chăn của mình.

Ta yếu ớt bảo với nha hoàn: “Ta mệt rồi, cứ để đại sư vào lục soát.”

Đám hòa thượng nghe vậy không dám bước vào, lại rời đi luôn.

Thân phận tướng quân phu nhân của ta, quả vẫn hữu dụng.

19

Hai ngày sau đó, cơm chay của ta đều ăn ngay tại thiền phòng.

Thất Thứ Lang vừa thẹn vừa giận.

Nhưng hắn cũng chẳng dám kêu gào ầm ĩ.

Ta vẫn trói hắn lại, chỉ là trong miệng không còn nhét đồ lót của ta nữa.

Thỉnh thoảng… cũng nhét…

Hai chúng ta cứ thế mà sống, chẳng biết xấu hổ là gì.

Ta nghĩ, đây chính là Phật tổ hiển linh.

Người biết ta ăn chay đã quá , bèn ban cho ta một tử như vậy.

tử lại còn bản lĩnh, dũng mãnh như thế, ta quả thực vô cùng vừa ý.

Ở chốn cửa Phật thanh tịnh mà làm chuyện hoan lạc, thật khác biệt, càng khiến người ta cảm thấy thích bội phần.

20

Chuyện của Thất Thứ Lang cuối cùng cũng bị nha hoàn thân cận của ta là Trang Trang phát hiện.

Trang Trang khuyên ta nên biết tiết chế, chớ để tiếng xấu.

Đương ta hiểu rõ điều ấy.

Ta đâu thể danh dâm phụ, sau này còn phải lo hôn sự cho hai đứa nhỏ nữa kia mà.

Trước mặt người ngoài, ta vẫn luôn tượng: khắc phu thì khổ mệnh, xinh đẹp mà thủ lễ, đoan trang.

Ta bàn bạc cùng Trang Trang một phen.

Trước rời chùa, Trang Trang vác Thất Thứ Lang đi trước.

Trang Trang là nha hoàn được vị tướng quân phu quân trước đây chọn cho ta, thân thủ không tầm thường.

Nàng sức mạnh người, võ nghệ cao cường, chỉ tiếc ngủ say quá, nên ấy mới để ta được như ý.

Tùy chỉnh
Danh sách chương