Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Thám hoa phẫn nộ.

Tướng quân cũng bực: “Không ngờ còn có kẻ trộm nhà! Đúng là đạo đảo điên, lòng người đổi thay!”

“Yên Yên,” Thám hoa nắm lấy ta, “dù sao thì đứa sinh ra, cũng là con ta. Ta sẽ thương yêu như nhau. Còn Thái tử, ngày mai ta nhất định tìm cách dâng sớ tấu lên triều đình!”

“Khỏi cần ngươi!”

Tướng quân đẩy thám hoa ra: “Thê tử ta mang thai, thì tất nhiên là con ta!”

Ta vội vàng: “Đừng gây hắn! Ta sợ hắn quyền cao chức trọng, sẽ trả thù chúng ta.”

44

Bỗng nhiên, tướng quân thám hoa đều chằm chằm vào cổ ta.

Ta vội giấu ra sau lưng.

Cái tên Thái tử âm hiểm kia, để báo thù ta, trói ta rất chặt!

Trên cổ còn hằn vết đỏ.

Nãy giờ bối rối chưa kịp che đi, lại bị họ trông thấy.

Thám hoa cau mày, : “Yên Yên, ai nàng ra ?”

Hắn nói sang tướng quân ánh mắt trách .

Tướng quân lập tức nói: “ sao ta nỡ để lại vết thương như trên thể nàng!”

Hai người nói rằng, quay lưng bước nhanh ra ngoài.

Ta còn chưa kịp ngăn lại.

Tướng quân tiện cầm luôn đại đao.

Thám hoa cũng vớ lấy thanh kiếm, xách theo.

45

Ta buồn bã ngồi phòng.

Kim Mộc ở bên cạnh an ủi ta.

Hai đứa vẫn ngây thơ vô tư, Mộc :

“Mẫu ơi, thám hoa phụ bảo sẽ đưa chúng ta chuyển ra ngoài sống, có thật không?”

Kim liền đáp: “Đương nhiên là không thật, tướng quân phụ nói rồi, chúng ta ở lại phủ tướng quân!”

Mộc “ồ” một tiếng, ăn bánh : “Hai phụ , thích thật.”

Kim cũng : “Tốt quá! Không ai nói ta không có cha nữa! Ta có tới hai người!”

hai đứa , ta quyết tâm, không thể để mọi dây dưa như vậy nữa, nếu không, mọi người đều sống bất an!

Như cũng công bằng các con!

Suy , cũng là do số phận trêu ngươi!

46

Ta lấy hết dũng khí, định bụng nói rõ mọi hai phu quân, để cả nhà bàn bạc tìm lối đi tương lai.

Nào ngờ tướng quân thám hoa trở , mặt mũi bầm dập, tím xanh cả lên.

Hai người bảo ta: “Tối nay chúng ta nói rõ ràng.”

Ta vội vàng gật đầu, cũng sao chờ tới tối.

Đợi đến tối, ta mới hiểu lý do.

Thái tử lại nhảy cửa sổ vào!

Mà hắn cũng mặt mày tím bầm không kém.

Bốn người chúng ta chia nhau ngồi quanh án thư.

47

Thái tử lạnh: “Các ngươi thử xem, ngày đó nàng ấy nhục ta nào!”

Nói xong, hình như đau răng, còn xuýt xoa một tiếng.

Thám hoa bênh vực ta: “Dù có là lỗi Yên Yên đi nữa, ngài cũng đâu có thiệt thòi!”

Tướng quân nói: “Nàng còn dại, ngài so đo gì.”

Thám hoa tiếp lời: “Dù Yên Yên có sai, nhưng ngài cũng báo thù rồi! Ngài vết lằn trên nàng đi!”

Tướng quân: “Như vậy là hòa rồi! Sau này xin ngài đừng tới tìm nàng nữa.”

Thái tử hừ lạnh: “Ta chỉ sợ nàng cô đơn lại tự đến tìm ta thôi.”

Ta vội vàng phủ nhận: “Ta không, ta thật sự không! Phu quân ta đều rồi, mà cái là tới hai người, lấy đâu ra sức mà đi tìm ngài nữa!”

Thám hoa liền nói: “Đấy nhé.”

Tướng quân nói: “Chúng ta tin Thái tử điện là người tôn quý, như vậy cũng không tiện nói ra ngoài. Ta thám hoa muốn tạ tội Yên Yên, sau này nguyện điện mà dốc lòng tận sức.”

Thái tử hồi lâu không nói gì, rồi ta: “Còn nàng, ý nàng nào?”

48

Ta sắp khóc đến nơi.

“Điện , trước kia là do ta mắt mù không biết ngài, xin ngài rộng lượng mà tha ta như gió thoảng mây bay đi.”

Hắn im lặng, rồi lại : “Còn hai người này, nàng tính sao?”

Tướng quân lên tiếng: “Điện , đây là việc nhà thần, không phiền đến ngài.”

Thái tử xoay nhẫn ngọc : “Cô đây không đi đấy.”

Tướng quân chỉ tức mà không phát tác.

Thám hoa thì nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, thích nghe thì nghe. Yên Yên, nàng nghĩ sao?”

Ta hắn đầy áy náy, rồi đáp: “Ta muốn nói riêng chàng.”

Hai ta ra ngoài, đi tới rừng trúc vắng lặng.

49

Ta do dự hồi lâu mới nói: “Phu quân à, ăn ở đều phủ tướng quân, nếu rời đi cũng tốt hai đứa , chúng ta cũng nên nghĩ bọn trẻ. sau ta vẫn thê tử tướng quân, nhưng lòng ta vẫn có chàng.”

Thám hoa gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy. Ta biết người nàng thương nhất là ta, chỉ đủ thứ cân nhắc mới chọn hắn. Ta hiểu mà.”

Cảm động quá đi mất!

Ta định bảo, nếu gặp được cô nương nào hợp ý thì cưới, vẫn nhau sống phủ, đông vui náo nhiệt, bốn người còn có thể đánh bài lá nhau ấy chứ!

nghe hắn nói: “ nàng, ta nguyện người khuất bóng. Đến cái này mà hắn cũng không nổi, lại còn nói yêu nàng sao!”

Hắn ra vẻ rất đắc ý.

Ta: …

Ta khó xử: “Ta vốn là nữ nhân truyền thống mà.”

Hắn: “Được rồi, quyết vậy đi.”

Ta: …

50

Chúng ta trở , thám hoa nói:

“Ta chủ động rút lui, không không yêu nàng, mà quá yêu nên không muốn nàng khó xử.”

Tướng quân bật khẩy: “Không cần ngươi nhường, nàng cũng sẽ chọn ta thôi.”

Thám hoa đáp: “Ta cần là thứ tình cảm thuần khiết, chứ không sự đong đếm tính toán!”

Tướng quân lại lạnh: “Ta cần là cái thật sự thuộc mình!”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra mọi người đạt được đồng thuận rồi.

Ba người chúng ta hướng mắt phía Thái tử.

Hắn mặt lạnh, khó hiểu: “ gì vậy?”

Tướng quân nói: “Điện , ta thê tử muốn nghỉ ngơi.”

Thái tử tức tối phất áo bỏ đi.

Thám hoa tướng quân liền lộ vẻ đắc ý.

Tùy chỉnh
Danh sách chương