Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
chồng vội vàng ra muốn ngăn cản.
Tôi nhanh chóng lôi bà đến cửa phòng khách, mở cửa ra, đẩy mạnh một cái.
“Cút!”
Mẹ chồng ngã ngồi xuống đất.
Bà ấy lập tức vỗ đùi khóc :
“Đánh người ! Đánh người !”
“Mọi người mau đến này.”
“Đây chính là đứa con tôi bỏ ngất ngưởng ra cưới .”
“Bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu là như đó!”
Khu nhà tôi mỗi tầng có thang máy, bốn hộ.
Bà ấy vừa gào lên một tiếng, hàng xóm đều ra náo nhiệt.
Cũng có người tốt bụng đến gần có chuyện gì.
Mẹ chồng đà, càng tiếng tố cáo tội trạng của tôi.
“Con gái tôi kết hôn, tôi cho của hồi môn một căn nhà, đó là nhà đứng tên chồng tôi, cho con gái có vấn đề gì sao?”
Có một bà cụ hàng xóm nhà cũng có một trai một gái.
Bà ấy lập tức tiếp lời: “Nhà đứng tên mẹ, muốn cho ai thì cho, cái này không có vấn đề gì cả. Vả lại, con trai con gái đều như nhau, chuẩn bị nhà cho con trai , đương nhiên cũng phải chuẩn bị một căn cho con gái.”
Mẹ chồng khóc :
“Nhưng con không cho tôi cho con gái, còn đuổi tôi ra khỏi nhà, ép tôi đi với con gái.”
“Mọi người nói , tôi có con trai con , tại sao lại phải để con gái nuôi?”
“Người xưa có câu, tử phòng lão, tôi nuôi con trai mà nó không phụng tôi, lại đi ăn bám nhà con gái thì còn ra thể thống gì nữa?
“Mặt tôi không dày như mặt bà thông gia đâu. Bọn ăn bám nhà con trai tôi bao nhiêu năm nay, ăn của con trai tôi, tiêu của con trai tôi, lại còn ép con trai tôi phải phụng .
“Các vị hàng xóm láng giềng thử nói , có cái lẽ nào không dựa vào con trai để già, mà lại đi ăn bám bắt con rể phụng không?”
Lưu tức giận đến phát điên, kéo bà ấy vào: “Mẹ nói linh tinh gì ? Không thấy xấu hổ à?”
Mẹ chồng túm lấy cửa: “Mày là cái đồ đầu đất, còn mắng mẹ mày à?”
“Mẹ khổ cực sinh mày ra, có phải xin ăn cũng phải nuôi mày , cho mày học đại học, giúp mày cưới vợ.”
“Mày có vợ quên mẹ.”
của Lưu đi ra, tát cho ấy một cái, quát: “Còn không buông mẹ mày ra! Đứa cả đời vợ như mày thì có bản lĩnh gì?”
Trên mặt Lưu hằn rõ những dấu ngón tay, giận đến đỏ bừng cả mặt.
cứ hễ tức giận là môi run rẩy, không nói nên lời, lại thêm cái tính hiếu thảo mù quáng, không dám cãi lời mẹ.
Trước đây tôi cũng ngốc nghếch, người nhà chồng như người thân, luôn giữ thể diện cho , giữ thể diện cho mẹ chồng, nỗ lực làm một người con tốt.
Kết quả lại khiến tưởng tôi là cái bánh bao mềm dễ bắt nạt.
Bây giờ đã cưỡi lên đầu tôi ị , tôi còn nhịn sao?
Nhưng tôi không nói gì. Tôi muốn để Lưu nhìn rõ, rốt cuộc mẹ yêu , hay là yêu bản thân hơn.
Mẹ chồng tiếp tục gào khóc: “Lưu ! Mẹ đối với con không tốt sao? Mẹ đối với con không tốt sao?”
“Bao nhiêu năm nay, mẹ cung phụng nó như bà tổ. Ngày nào mẹ cũng gọi điện han ân cần. Mùa hè nó bị nắng, mùa đông nó bị lạnh.”
“Mẹ còn dạy con phải tôn trọng, yêu thương nó. Mỗi lần nó , mẹ còn không cho nó bén mảng đến bếp. Mẹ bận trước bận sau, để nó ăn sẵn.”
“Nó gả vào nhà mình mười năm, đến cái bát cũng chưa từng rửa một cái. Đến nước rửa chân, nước rửa mặt mẹ còn bưng đến tận nơi cho nó.”
“Mẹ đối với con trai, con gái mình còn không cưng chiều đến thế.”
“Mẹ hết lòng chăm sóc, quan tâm nó, nó không hài lòng. Mẹ người nói mẹ chồng đối xử tệ bạc với con , hà khắc với con gái người .”
“Mẹ thật lòng thật dạ đối đãi với nó như , mà đến cuối cùng, nó lại muốn đuổi ông bà già này ra khỏi nhà.
“Tôi đây đã tạo nghiệp gì trời!”
“Huhu…”
Thật lòng mà nói, kết hôn mười năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ mặt này của mẹ chồng.
Thời gian tôi gặp không nhiều. Mỗi năm ăn Tết, tôi lại ba ngày là thành phố.
Vì con gái tôi không quen với khí hậu , mùa hè là nổi mẩn ngứa khắp người. Thêm nữa nó còn phải đi học, tôi phải đi làm, nên có Tết mới chơi vài ngày.
Ngày Tết, khách khứa đông đúc, mẹ chồng luôn tươi cười rạng rỡ, tiếng chào khách. Cho nên trong mắt tôi, mẹ chồng có chút đanh đá, có chút keo kiệt, có chút lắm lời, có rất nhiều tật xấu, nhưng đều nằm trong giới hạn tôi có thể chịu đựng .
Đây là lần đầu tiên, tôi thấy bà như một mụ đàn bà chanh chua, ngồi bệt xuống đất ăn vạ gào khóc.
Thật là mở mang tầm mắt.
Tôi cười lạnh một tiếng, : “Bà nói bỏ ngất ngưởng rước tôi , nhân đây tôi muốn mọi người, sáu vạn sáu, có phải là ngất ngưởng không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Sáu vạn sáu thì tính là ngất ngưởng gì chứ? Cùng lắm là tiêu vặt thôi.”
Mẹ chồng lập tức biện bạch:
“Nhưng tôi sáu vạn sáu đã là đấy.”
“ chỗ tôi gả con gái đi đều không cần . Nhà gái cho của hồi môn thôi.”
“Cho nên tôi mới cho con gái tôi của hồi môn là một căn nhà.
“Không mọi người chê cười. Tôi không lấy một đồng nào của nhà trai.”
“Tôi đồng ý cưới là vì thấy con rể có nhân phẩm tốt.”
Một thanh niên : “Chỗ các bác con gái nhiều đến nỗi không gả đi hết sao? giới thiệu cho bọn cháu vài người đi ạ.”
Mọi người cười ồ lên, nhao nhao hưởng ứng.