Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi sững người, hạ giọng :
“ này… cậu lấy ở đâu ra ?”
Nó thản nhiên đáp:
“Ăn cắp ở tiệm đồ chơi.”
Thấy tôi trố mắt đứng hình, A Trúc nói chậm rãi:
“Không sao. Tôi đâu phải người, không cần tuân theo luật của loài người.”
Cuối cùng, tôi mua hai bánh bát trai.
Chúng tôi trên bệ đá dưới tán hoè, từ từ ăn hết.
Tôi :
“A Trúc, sao cậu lại xuất hiện bên cạnh tôi?”
Nó trả lời:
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là tiện đường thôi.”
“… cậu sẽ cùng tôi đến bao giờ?”
Nó vỗ nhẹ bàn tay phủ đầy bụi, biến mất sau thân .
“Đến ngã rẽ tiếp theo.”
14
Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong đêm mà tôi không bao giờ nhớ lại, người đàn ông đó phá cửa tôi.
Hắn cầm trong tay một món đồ trang trí bằng đá cẩm thạch trắng, từng bước từng bước tiến lại gần.
Trên bệ cửa sổ, không có gấu nào ở bên tôi, không có thiết đu dây thoát hiểm.
Chỉ có một mình tôi, đối với tất cả.
Khi một tiếng “bụp” nặng nề vang lên…
“Lương Sanh, cậu từng một con mèo hoang.”
“Nên khi cậu tan biến, có thể ước một điều.”
Cùng đó, một chiếc bàn phím phát sáng hiện ra tôi.
Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi gõ từng chữ:
“Tôi chính mình một lần.”
Khoảnh khắc nhấn phím enter, bóng tối xung quanh lập tức xé toạc.
Tôi cưỡi theo vệt sáng đuôi của sao chổi mà đến Trái Đất, nhảy cơ thể một chú gấu .
mở mắt ra lần nữa, tôi thấy bên bệ cửa sổ có một bé gái đang .
Lưng em khẽ run, tay cầm kéo, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía cánh cửa.
Gương ấy… giống tôi như đúc!
Tôi giơ bàn tay mềm lông của mình lên, kiên quyết nắm lấy cổ tay nhỏ bé ấy…
15
Ngay khoảnh khắc đó, tôi giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch dữ dội.
Đột nhiên, rất nhiều mảnh ghép xếp lại với nhau trong đầu tôi.
Có , đó không phải một giấc mơ.
Mà là… ký ức của A Trúc.
Nó không phải điều kỳ diệu xuất hiện một cách ngẫu nhiên,
Mà là “tôi” đến từ một chiều không gian song song.
Ở thế ban đầu của nó, đêm gã cha dượng uống say, “tôi” đã không thể thoát thân.
Chính ánh đuôi sao chổi đã xé toạc ranh giữa hai thế , nó cơ hội cuối cùng, len thân xác gấu , chỉ để lấy “tôi” ở thế này.
Giây phút cuối cùng đó, chắc là… đau lắm.
Tôi nhảy giường, chạy khắp tìm A Trúc, miệng gọi tên nó không ngừng.
Cánh tủ quần áo bật mở, thân hình xù của A Trúc lồm cồm chui ra.
Nó dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, càu nhàu:
“Phiền quá, không người ta ngủ à…”
Tôi không nói gì, chỉ ôm chầm lấy nó thật chặt.
Thì ra, cậu không phải “tiện đường”.
Cậu là vì tôi mà đến.
16
A Trúc giục tôi đọc thêm sách, nhất là tiểu thuyết trinh thám, sách tâm lý học, và cả mớ chuyện kỳ quặc trên báo chí.
“Cậu không thể mãi là một con cá mực nhạt được,”
Nó vỗ vỗ đầu tôi,
“ không, ai gặp cũng có thể giẫm cậu một .”
Còn về bài vở, nó giơ tay xin hàng:
“ đề toán nâng cao… tôi nhìn là ngủ liền.”
Ở trường, những đứa học kém mà ít nói như tôi, cơ bản giống như một con cá khô nằm im trên đá.
đến một buổi chiều thứ Sáu, cả lớp tôi đều há hốc mồm kinh ngạc.
Thành phố tổ chức một cuộc thi đọc hiểu, đề bài lấy chuẩn từ “PISA”.
PISA là kỳ đánh giá năng lực học sinh hàng đầu quốc tế.
Không kiểm tra học thuộc lòng, mà đo xem bạn có biết chắt lọc thông tin giữa biển chữ, biết suy luận logic, phân biệt đúng sai.
cô giáo đọc tên người đạt giải Nhất, tôi đang cúi đầu dọn bút.
Cả lớp lập tức náo loạn.
“Lương Sanh?!”
“Thiệt hả trời?”
“Chắc đọc nhầm tên rồi quá?”
Từng ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Ngay cả cô giáo dạy Văn cũng nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Bởi vì, chẳng ai từng thấy một con cá khô lật mình.
Tan học, bạn học giỏi nhất lớp bu lại.
“Lương Sanh, cậu có học thêm không đó?”
“Hay nhà cậu tìm được tài liệu, luyện đề giống rồi?”
Họ dồn dập, như thể tôi không thể nào làm được không có “âm mưu”.
Họ đâu biết, nhà tôi còn không lo nổi ba bữa đủ chất, nói chi học thêm.
Tôi điềm tĩnh đáp:
“Không có. Đây là lần đầu tôi làm loại đề này, làm cũng không chắc chắn gì .”
Họ nhíu mày:
“Chán thật, không chịu nói thật à?”
“Chỉ với cậu, sao có thể thi được điểm cao như ?”
Tôi không buồn tranh luận.
Bọn họ từ nhỏ đã sống trong điều kiện đủ đầy, chẳng bao giờ cần đoán sắc người khác.
Còn tôi, từ nhỏ đã quen đọc ý người lớn để tránh làm phiền mẹ.
Những trải nghiệm đó, có chính là lớp học thêm của tôi.
17
Tan học, tôi lại bọn con trai đó chặn đường.
Lần này là vì… tôi thi điểm quá cao.
“Lương Sanh, dạo này cậu thông minh ra rồi ha.”
Xuyên cầm một quả bóng nước, đứng tủm tỉm.
“Thông minh rồi thì chơi không vui nữa.”
Tôi lùi về sau, từng chữ rành rọt:
“ cậu dám làm gì, tôi sẽ âm, nộp thẳng ban giám hiệu.”
Nó càng lớn hơn:
“ , cậu không tôi còn nè… tiếng cậu la thì hay đó?”
Tôi đưa tay cặp, nắm lấy điện thoại.
Nó ra hiệu tụi kia.
Một thằng lao tới kéo cặp tôi, tôi quay người chạy thì một đứa khác ngáng chân ngã ngửa.
Xuyên xổm tôi, nham hiểm:
“ khi ra tay, kể cậu nghe chuyện này.”
“ ngô đồng bên sân thể dục là ba tôi quyên tặng đó.”
“Tháng , ba tôi còn tới trường dự lễ vinh danh giáo viên tiêu biểu.”
“Cậu nói coi, ai dám kỷ luật tôi?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt nó:
“Tôi biết ba cậu là ai. Tôi cũng biết ổng có hai căn hộ ở phía tây thành phố mà chưa khai báo.”
Nó sững lại một chút:
“Nói gì cơ?”
Tôi nói:
“Tôi tìm được thông tin đó.”
Thật ra tôi bịa.
Xuyên nhíu mày, vài giây sau mới khẩy:
“Nhóc con, suýt nữa là hù được tôi rồi đó.”
Nước lạnh dội từ sau cổ, buốt thấu tim gan.
Xuyên cúi thấp, mắt tối sầm, thì thầm:
“Hay để cậu thành một đứa ngốc luôn .”
“Như , tôi có thể bắt nạt cậu cả đời.”
Tôi ôm đầu, từng quả bóng nước đập bụng.
Tôi không khóc, cũng không cầu xin.
Chỉ siết chặt môi, chờ thời gian trôi qua.
Trong tầm nhìn nhòe vì nước, dưới tán ngô đồng xa xa, một bóng xanh bé nhỏ hiện ra.
Là A Trúc.
Nó giữa các nhánh , không nhúc nhích, lặng nhìn tôi.
Tôi thì thào gọi: “A Trúc…”
Nhưng nó không trả lời.
Cũng không đến tôi.
18
Cuối cùng, Xuyên thấy chán, bèn bỏ cùng lũ bạn.
Áo quần tôi ướt đẫm, nặng nề như dây xích trói buộc.
Trong tầm mắt mịt, bóng xanh ấy tiến lại gần, giơ đôi tay lông mềm, nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy.
“Từ nãy đến giờ cậu vẫn đứng đó nhìn tôi bắt nạt đúng không?”
A Trúc không lên tiếng.
Tôi khản giọng, tiếp:
“Tại sao không ra tay tôi?”
A Trúc nói:
“Xin lỗi… tôi không thể để người khác nhìn thấy.”
Tôi nhìn chằm chằm nó, từng chữ một như nén từng hơi thở:
“ chỉ mình tôi thấy được cậu… thì làm sao để biết cậu thật sự tồn tại?”
A Trúc im lặng một , rồi trả lời:
“Tôi… không thể chứng minh.”
Nó thu móng vuốt lại, lặng quay người, bóng dáng dần biến mất trong góc .
Ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt bắt đầu nghi ngờ.
Có khi nào… A Trúc vốn không phải là “tôi ở thế song song”, mà chỉ là… một người bạn tưởng tượng do tôi tạo ra?
Nghĩ đến việc suốt bao nhiêu ngày qua, tôi ở trong lảm nhảm một mình, trò chuyện với một con gấu vốn không tồn tại, cả sống lưng tôi bất giác lạnh buốt.
Tôi lén lút lấy tờ giấy gói viên kẹo mà A Trúc từng tặng, mang ra tiệm tạp hóa ông chủ:
“Ông ơi, ông từng thấy loại kẹo này chưa ạ?”
Ông chủ nhận lấy, tháo kính lão , chăm chú quan sát một rồi đáp:
“Chất giấy gói này đặc biệt thật… Ông chưa từng thấy loại nào bán trên thị trường.”
Đúng .
Trong bóng tối, tờ giấy ấy phát ra ánh sáng màu xanh lam, như sao trời rơi .
Ông chủ lại bật :
“ cháu biết chỗ nhập hàng, nhớ chỉ ông nha. Trẻ con chắc chắn sẽ thích viên kẹo như này lắm.”
Tôi miễn cưỡng gật đầu.
Tôi cũng biết chỗ “nhập hàng” của A Trúc là ở đâu.
Không … thật sự là rơi từ sao băng ?
Vì không biết rốt cuộc A Trúc có thật hay chỉ là do tôi tưởng tượng, nên tôi bắt đầu cố tình phớt lờ nó.
Dù nó có giữa lật truyện tranh, có khoanh tay đứng sau lưng theo dõi tôi làm bài tập, tôi cũng giả vờ như không thấy.
Và rồi… thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.