Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Được thôi, dù sao là kịch bản phụ phản diện .”

[Lợi hại đấy, thành công được nửa , tiếp tục hành hạ chính đi!]

Hệ thống lúc này rất vui mừng, còn mang theo chút hả hê.

Ta Diệp Lan đang tự trói mình, trông buồn cười không cười được vì đang khóc.

Vành mắt ta đỏ hoe, tay rẩy rút roi da chuẩn bị.

“Chát” tiếng vang trên đất.

Tim ta theo, bất an nói: “Hôm nay ta bị trẹo chân, ta phải trừng phạt !”

Diệp Lan cao ta những cái đầu, y đứng đó ngọn núi sừng sững chắn trước ta.

Ta ngẩng đầu y, bao nhiêu dũng khí lúc đầu thua sạch.

Chỉ là ánh mắt của Diệp Lan rất lạ, cảm giác kỳ quái chẳng biết phải nói nào.

Ta lấy hết can đảm, nhẹ nhàng quất chân y.

Diệp Lan lập tức rên nhẹ.

Toi , ta đánh mạnh quá sao?

5

[Mạnh cái gì, hôm nay không ăn cơm à? Sức đi đâu hết !!!]

Hệ thống gào thét đầu ta.

Diệp Lan…”

Ta quay sang y thì thấy y ngã vật xuống đất.

tái mét, môi không còn tí máu, mắt nhắm nghiền bất động.

“Áaaa!” Ta hét lên sấm.

“Hệ thống! Ta g.i.ế.c người , sao bây giờ?!”

[ gì nghiêm trọng , ấy chỉ ngất thôi , chính sao dễ c.h.ế.t đến vậy?]

Tiếng hét của ta lập tức thu hút gia đinh phủ.

thân ôm ta lòng, nhẹ giọng an ủi.

“Tiểu Thiền, con sao , thân đây!”

Ta rúm ró sợ hãi chim cút.

“Các ngươi còn trơ đó gì?!”

thân ta quay sang chỉ tay đám gia đinh trước .

“Mau đem người này ném ngoài! bảo bối của ta hoảng sợ, các ngươi có chịu trách nhiệm được không?!”

thân của phụ có vẻ còn độc ác cả phụ phản diện, từ khi ta ở đây, bà thật lòng đối đãi với ta.

Ta không muốn kết cục của bà quá thảm.

Bèn vội ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu.

thân, là con dùng roi quất nguòi y, giờ y bất động , có phải c.h.ế.t không?”

thân ta hừ lạnh: “Tay con có đau không? Lần sau muốn đánh ai cứ bảo gia đinh động tay là được, bàn tay ngọc ngà đừng có để bị thô ráp.”

tốt với ta quá nhỉ? Đánh người còn sợ tay ta đau.

tay không đau, ta sợ cổ sẽ đau.

[ người ta mình, học hỏi đi, đây mới là tính cách của phụ phản diện.]

Hệ thống rất tán thành cách của thân ta.

Thôi thì, so về mức độ độc ác thì ta còn phải học nhiều .

Sau hồi năn nỉ, cuối cùng thân chịu mời phủ y đến khám.

6

[Điểm cốt truyện tiếp theo là gọi Diệp Lan đến nô bộc cô!!!]

Hệ thống gào thét đầu tôi.

[ đến đoạn thích nhất của mị , hê hê hê…]

Hệ thống xoa tay, háo hức.

Bi ai nhất của con người, chính là không bao giờ thông cảm nhau.

À, ta quên mất nó không phải người.

Diệp Lan dáng người cao ráo, khuôn tuấn tú đứng thẳng tắp trước tôi.

“Quỳ… xuống.”

Giọng ta rẩy, nghe kỹ còn phát tiếng rõ ràng.

Diệp Lan do dự chút, nắm tay từ từ quỳ xuống.

Chết thật, sao chính ngoan .

Ta sởn cả gai ốc, suýt nữa không nhịn được.

[Tốt lắm, bước tiếp theo bắt ấy rửa chân cô đi, dằn vặt ấy đi!!!]

???

“Rửa chân? y là tử hán ?”

[Nguyên tác là… bắt ấy rửa chân cơ… khà khà…]

Hệ thống đừng cười nữa, rợn người quá.

Ta ho nhẹ, nói với y: “ đây rửa chân bổn cô nương.”

Diệp Lan thoáng do dự mắt.

“Bảo rửa chân ta là vinh hạnh của đấy.”

Bề ngoài tỏ bình tĩnh, thực chất lòng ta hoảng loạn tột độ.

Diệp Lan sẽ không đoán được ta định bắt y rửa chân đâu đúng không?

“Diệp Thiền, nàng có biết ngoài phu quân , tử khác không được phép chạm chân tử không?”

Ta liền giật mình, đương nhiên ta biết chứ.

nguyên tác là vậy

Có thắc mắc thì đi hỏi hệ thống đi!

phải rửa chân của ta…”

Giọng ta càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ tiếng muỗi vo ve.

“Nàng vừa nói gì? Nói to lên!”

Đầu ta cúi thấp , chỉ muốn đào lỗ chui xong.

mắt rơi lã chã thẳng xuống nền nhà.

7

Hệ thống đau đầu bưng trán.

[Sao tôi phải trói buộc với kẻ nhát gan cô chứ?! Nói đi!!!]

Bị mắng nhiếc khiến ta càng thêm khó chịu.

Ta ngẩng đầu lên, nhắm nghiền mắt, sống chec tuỳ ý trời vậy.

“Ta muốn rửa chân của ta!”

Nếu bỏ qua giọng nói yếu ớt rẩy, cùng với đôi mắt ngấn lệ sắp lăn dài hai má.

Có lẽ hiệu quả sẽ tốt .

Hàng mi dài của Diệp Lan che đi ánh mắt mỉa mai đáy mắt, bước từng bước tiến về phía ta.

Ta từng bước lùi , mãi đến khi không còn đường lui, ngồi phịch xuống giường.

“Chẳng phải nàng bảo ta rửa chân sao?”

Ta vẫy tay, hoảng loạn nói: “Bữa khác được .”

[ rửa chân tưởng trà chiều hay sao còn hẹn ngày khác! Bắt ấy đi!!!]

Tùy chỉnh
Danh sách chương