Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Nàng quên lời hứa của chúng ta rồi sao?”

“Lời hứa gì?”

Ta thầm hỏi .

[Bây giờ sẽ giải phóng ký ức của cô, chú ý tiếp nhận.]

Những mảnh ký ức ùa về ta, khiến ta choáng váng.

15

“Ca ca đừng khóc, sẽ bên huynh.”

“Ca ca nhìn kìa, sao băng, muội ước huynh vui vẻ hạnh phúc.”

“Ca ca, muội đi rồi… huynh sẽ muội chứ? Muội tên là Diệp .”

Ta ra rồi, hết rồi.

ký ức, thiếu niên lạnh lùng ấy bảo vệ ta, chỉ là sau đó ta đi rồi, thiếu niên ôm ta khóc, bị nguyên thức tỉnh mắng nhiếc thậm tệ.

Y ứa nước mắt, đau không nói lời.

Diệp không Diệp ,

Nhưng không sao, y sẽ đợi nàng ấy.

Cho khi Diệp trở lại.

Cuối cùng ta trở về!

Diệp Lan nhìn ta giả vờ yếu đuối chỉ muốn bật cười.

Nhìn ta sợ hãi khóc lại thấy xót xa.

Chỉ cần ta gần, tim y sẽ đập nhanh.

Y quan sát ta mấy ngày, xác định ta chính là Diệp , cô bé ngày xưa lẽo đẽo theo y, thề sẽ đối tốt với y.

Ta xích lại gần y hơn, giọng nũng nịu: Muội lại hết rồi.”

Ánh mắt Diệp Lan ánh lên niềm vui bất ngờ.

Nhẹ nhàng hôn lên má ta.

“Đừng thành hôn với khác, được không?”

“Có phụ mẫu sợ huynh sẽ làm tổn thương muội, mới nói những lời đó.”

Diệp Lan kinh ngạc, trầm tư giây lát:

“Muội là người ta mong từng giây từng phút, sao nỡ làm muội đau chứ?”

Nếu không có ký ức xuyên thời gian từ thuở nhỏ, có ta tránh né Diệp Lan rồi.

Chiếc cằm nhẹ nhàng cọ đỉnh ta:

“Đừng trốn ta nữa, ta sẽ rất buồn đấy.”

“Ừ.” Ta khẽ đáp.

16

Diệp Lan càng chăm chỉ tìm gặp ta hơn, hôm nay tặng trang sức, ngày mai lại rủ đi du thuyền ngắm cảnh, ban phụ mẫu ta vẫn còn e dè, sai người theo sát ta từng bước.

Về sau có thấy Diệp Lan thật với ta, ngấm ngầm chấp nhận.

[Haizz.]

Đây là khoảng thời gian ta nghe thở dài nhiều nhất.

[Cốt truyện tan tành rồi, còn viết báo cáo nữa, mệt mỏi, khó khăn quá đi, haizz…]

“Hay để ta viết giúp cho?”

Ta cúi hỏi nhỏ.

liếc ta cái, [Cô viết nhận bằng đường nào?]

“Thế thôi, ta bó tay rồi.”

vô hình vô dạng.

Ta đang theo mẫu đi chùa cầu phúc, bỗng có hai gã nam nhân mặc đồ đen bịt kín mặt đánh ngất ta rồi vác đi.

Giữa ban ngày ban mặt có kẻ dám hành hung như vậy.

“Người đâu! Người đâu!”

Mẫu cuống quýt gọi người cứu ta.

Quát mắng: “Toàn lũ ăn hại, không tìm được tiểu thư đừng hòng vác mặt về!”

Khi ta tỉnh lại, phát hiện mình bị trói căn phòng.

Dây thừng buộc rất chặt, ta giãy giụa mãi không thể cựa quậy.

Ta chưa từng làm điều gì xấu xa, không biết kẻ thù này từ đâu .

[Là chính nguyên tác, cô ta không cam tâm để cô chiếm mất Diệp Lan, bất mãn bắt cô để xem Diệp Lan .]

“Cần hỏi? Chắc chắn là ta rồi.”

[Chưa chắc đâu, cô còn chưa biết tình tiết giữa họ .]

truyền cho ta quá khứ giữa hai người dưới dạng văn bản.

17

Từng chữ từng dòng đều tràn đầy yêu thương.

Tống Diêu – chính nguyên tác – hy sinh rất nhiều để cứu Diệp Lan.

Hai người từng có những lúc thập tử nhất sinh.

Những kỷ niệm từng chút , là không gian ta chưa từng bước .

Sao tim ta lại đau thế?

Nước mắt rơi lã chã.

Rơi tận đáy , tại sao lại là phụ độc ác cốt truyện? ó không có , Diệp Lan không đau như vậy.

[Cô bỏ đi quá lâu lúc đó.]

thở dài, cánh cửa kẽo mở.

thiếu xinh đẹp mặc bộ xiêm y vàng bước .

Nụ cười của nàng ngập tràn sự kiêu hãnh.

“Ngươi chính là tử Lan ca ca yêu thích?”

Ta khẽ gật, “Có vậy.”

“Thật không may, ta yêu thích huynh ấy, vậy cùng xem Lan ca ca thực sự thích , nếu huynh ấy ngươi, ta sẽ rút lui, nếu ta, ngươi rút, thế nào?”

Thật ta muốn biết Diệp Lan .

ta – người từng cho y ấm áp thuở nhỏ.

Hay là Tống Diêu – người bên cạnh y như hình với bóng.

Tống Diêu giấu ta tủ, chừa lại khe hở.

Chẳng bao lâu, chàng trai tuấn tú cao ráo bước .

“Muội tìm ta có việc gì?”

Tống Diêu mỉm cười: “Không có việc không được tìm huynh sao? Giữa chúng ta từ khi nào trở xa cách như thế?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương