Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Anh trai cõng tôi đi trên cầu vượt.
Tôi đã tỉnh táo, mở mắt nghiêng nhìn dòng nước sông đen kịt bên dưới.
Tôi không ngờ anh lại đuổi theo tìm tôi.
Lúc này, nằm trên lưng anh, tôi im lặng không nói.
Hồi nhỏ anh cũng từng cõng tôi.
là đã quá lâu rồi.
Lâu mức tôi quên mất cảm giác ấm áp ấy.
Bao năm qua chúng tôi luôn đối đầu nhau.
Tôi toàn thân đầy gai.
Anh miệng lưỡi độc địa.
Chẳng có chút tình cảm anh em nào đáng có.
Tôi suýt nữa nghi ngờ người đang cõng tôi đây đã tráo đổi.
“Giang Vãn.”
Anh trai bỗng gọi tên tôi.
Tôi không đáp.
Anh biết tôi nghe, cứ tự nói tiếp.
“Anh thừa nhận anh biết Ninh Khê thích Kỷ Trạch, nhưng Kỷ Trạch chưa từng tỏ rõ cậu ấy thích Ninh Khê, anh thật sự không biết bọn họ bên nhau.”
“Anh không định làm em khó xử.”
Tôi khẽ lạnh: “Ồ, anh không biết, anh cũng không biết tôi ghét Bạch Ninh Khê sao?”
“Chính vì biết nên anh mới bảo em đừng đi, nhưng em cứ đi.”
Nghe anh, tôi bóp mạnh vào người anh một cái.
Nghe tiếng anh hít mạnh, tôi nghiến răng: “ tức là anh cố ý chọc giận tôi.”
“Anh có thể nói thẳng tôi biết, anh gặp Bạch Ninh Khê.”
“Anh thân thiết với người tôi ghét, tức là anh đang đối đầu với tôi.”
Anh trai định thả tôi xuống.
Tôi bám chặt lấy anh như bạch tuộc, không anh gỡ ra.
nắm tóc anh.
Không túm .
Anh cắt tóc đầu đinh, tóc mới mọc chưa .
Anh cố nén giận: “Em nói có lý chút không?”
“Nếu anh nói trước, em sẽ không đi sao?”
“Chắc chắn em vẫn sẽ đi theo.”
“Ninh Khê là họ hàng của chúng ta, gọi anh là anh trai bao nhiêu năm nay, anh không thể tuyệt giao với cô ấy.”
“Cô ấy vô tội, cô ấy không làm có lỗi với em.”
“Em có thể đừng trẻ con như hồi nhỏ nữa, đừng luôn nhằm vào cô ấy không?”
Tôi bỗng im lặng.
Không ầm ĩ nữa.
Thả chân, bước xuống khỏi lưng anh.
Tôi nhìn anh trai, nét không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Tôi trở thành thế này đều là vì anh.”
“Đừng lên dạy đời tôi.”
Tôi vượt qua anh, sải bước thẳng về phía trước.
Tôi đã biết rồi.
Mọi thứ vẫn y nguyên.
Không nên ôm hy vọng.
Tôi trẻ con.
Cô ta vô tội.
tôi không vô tội sao?
Là tôi đáng đời lạc sao?
Tình yêu của gia đình đều chia cô ta.
Cô ta chính là nợ tôi.
Tôi chính là ghét cô ta.
Cây cầu bắc qua sông thật .
mức không điểm cuối.
Tôi nhìn chằm chằm đèn phía xa, trước mắt hơi nước làm mờ từng mảng.
Dòng chất lỏng ấm nóng trượt qua khóe môi.
Mặn chát.
Đắng.
Chát.
11
Những nghỉ vẫn giống như trước kia.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là anh trai tôi không đấu khẩu với tôi nữa.
Sau kỳ thi, những rảnh rỗi khiến tôi phát chán.
Đột ngột thoát khỏi nhịp học tập bận rộn căng thẳng, tôi lại có chút hoang mang.
Nguyên một tuần, tôi lì nhà xem phim, đọc tiểu thuyết.
tải cả trò chơi đang hot, quen biết vài người bạn game.
Xem như trả thù bằng cách nghỉ ngơi giải trí.
Anh trai tôi không mấy khi nhà.
Bạn bè anh nhiều, nào cũng có lịch hẹn.
Thỉnh thoảng trước khi về vào ban đêm nhắn tin tôi muốn ăn khuya .
Lần đầu nhận tin nhắn của anh, tôi gần như bất ngờ mức ưu ái.
Tôi một câu: “Anh thật à?”
Anh trai tôi rất bất đắc dĩ: “Cần gọi video xác nhận không?”
Giống như kết thúc kỳ thi đại học, anh đã trưởng thành hơn.
Cuối cùng cũng thử làm một người anh trai tốt.
Ba mẹ tôi đều rất bận, buổi tối mới gặp.
Ban có tôi dì nhà.
Tôi đang chơi game tin nhắn của Kỷ Trạch đột nhiên bật lên: “ nhà không?”
Từ sau buổi tụ tập lần trước, tôi chưa gặp lại cậu ấy.
Lúc này nhìn tin nhắn, tôi lại nhớ tới cảnh cậu ấy ôm Bạch Ninh Khê.
Con mèo đen trên ảnh đại diện của Kỷ Trạch cũng không đáng yêu như trước.
Không hiểu sao nhìn rất chướng mắt.
Cảm giác khó chịu ấy lại lan rộng lòng tôi.
Một lúc lâu sau tôi mới trả : “Ừ, sao ?”
Kỷ Trạch: “Mang em đồ ngon đây, anh đang dưới nhà.”
Tôi xuống giường, đi ra ban công tầng hai.
Dưới nắng chói chang, Kỷ Trạch vẫy với tôi.
một nhìn, trái tim tôi đã ngập tràn niềm .
Tôi quên hết mọi chuyện không , vội vàng chạy xuống gặp.
Kỷ Trạch mang tôi sữa, đồ ngọt.
“Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên.”
“Tuy không biết đã xảy ra chuyện , nhưng anh cảm giác dạo này em không .”
“Anh hy vọng Tiểu Vãn sẽ trở lại.”
Tôi không hiểu.
mắt men theo bàn đang xé túi đồ của cậu ấy nhìn lên, dừng hàng mi đen.
Đôi mắt khẽ cụp của Kỷ Trạch bất ngờ nhìn về phía tôi, đuôi mắt hơi cong.
Mỉm : “Sao ? Trên anh có à?”
Tôi nhìn cậu ấy : “Tại sao anh lại tốt với em như ?”
Có thể nhận ra tôi không .
Có thể để tâm niềm của tôi.
Dù là những hành nhỏ nhặt, nhưng không phải mối quan hệ bình thường nào cũng làm .
Hơn nữa, cậu ấy chẳng phải đang bên Bạch Ninh Khê sao?
Nếu tính là tốt với tôi, Bạch Ninh Khê sao?
Phải biết rằng, tôi Bạch Ninh Khê luôn ghét nhau.
Kỷ Trạch hơi sững lại, rồi mỉm .
“Tốt với em không sao?”
“Không có lý do , tốt với em là vì anh rất thích Tiểu Vãn.”
Tim tôi bất chợt đập nhanh.
đỏ lên không kiểm soát .
Nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Kỷ Trạch đưa ly sữa đã cắm sẵn ống hút bên môi tôi.
Đôi mắt đẹp chứa ý .
“Tiểu Vãn cũng là em gái của anh mà.”
Tôi hút một ngụm sữa.
Dòng chất lỏng mát lạnh theo của Kỷ Trạch dội tắt cảm giác rung buồn của tôi.
Tôi hơi cứng người nhận lấy ly sữa.
Ngón siết chặt.
“Anh đang quen với Bạch Ninh Khê sao?”
Tôi uống vài ngụm sữa, giọng rất nhẹ.
Kỷ Trạch lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhanh chóng phủ nhận: “Không.”
Có lẽ vẻ bất ngờ trên tôi quá rõ ràng, Kỷ Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nhìn cô ấy ôm anh à?”
Tôi chớp mắt, ừ một tiếng.
“Cô ấy tỏ tình với anh nhưng từ chối nên khóc.”
“Dù sao cũng là bạn quen từ nhỏ, cô ấy ôm anh khóc, anh cũng không tiện đẩy ra.”
Kỷ Trạch quan sát nét tôi.
Bất ngờ : “Em giận à?”
Tại sao lại tôi như ?
Tôi nhìn Kỷ Trạch, không đáp.
“Tiểu Vãn, em vì anh mà không sao?”
Kỷ Trạch chống khuỷu lên bàn gỗ, chống cằm, nghiêng đầu nhìn tôi.
Đôi mắt đen láy chứa đựng thứ cảm xúc khó nói thành .
Chiếc áo phông trắng rộng vì tác mà để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Yết hầu của cậu thiếu niên khẽ chuyển theo nói.
Cậu ấy đang dụ dỗ tôi.
Đó là ý nghĩ hiện lên đầu tôi.
Tôi bỗng làm một hành táo bạo, đưa ly sữa mình vừa uống môi Kỷ Trạch.
“Muốn thử không?”
mắt Kỷ Trạch thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Cậu nhìn chằm chằm vào ống hút, mắt khẽ lay .
Tôi giữ vẻ ngoan ngoãn bình thản, nhưng lòng lại không yên.
Đây là một phép thử.
“Các người đang làm ?”
Giọng nói vang lên bất ngờ khiến tôi quay đầu lại.
Anh trai tôi đã về.
Tiếc thật.
Tôi muốn rút ly sữa về, ai ngờ Kỷ Trạch nhận lấy từ tôi, cúi đầu uống một ngụm.
Cậu nhìn tôi mỉm : “Rất ngọt.”
Khoảnh khắc đó, máu người tôi như sôi trào.
Cả thế giới lại nhịp tim chàng trai trước mắt.