Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Bạch Ninh Khê tỏ tình thất bại.
Tôi vui.
Ly trà sữa hôm đó một phép thử khiến tôi nhận cũng có chút ý với tôi.
Tôi không tỏ tình.
Cậu cũng không chủ động tiến thêm bước nào.
Giữa chúng tôi là một mối quan hệ mơ hồ, khó gọi thành tên.
Mập mờ.
Kéo qua kéo lại.
Ngày tháng trôi nhanh.
Tuần sau chính là ngày có kết quả thi.
Ở nhà mãi cũng chán, tôi hẹn bạn thân đi dạo phố, xem phim.
Trước khi hẹn , tôi nhắn cho : “Đi xem phim không?”
Cậu mất hơn mười phút mới trả lời: “Xin lỗi nhé Tiểu Vãn, hôm nay anh hẹn bạn rồi.”
“Để hôm khác được không?”
Tôi hơi thất vọng.
Nhưng vẫn tỏ hiểu.
khỏi nhà thì vừa lúc anh tôi cũng chuẩn bị đi đâu đó.
Anh tiện miệng hỏi tôi: “Đi đâu?”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Đi dạo phố.”
Anh nhìn tôi một cái, không nói thêm .
Chỉ khi tôi mang giày xong thì hỏi: “Em có ước tính điểm không?”
Vừa mở cửa, hơi nóng mùa hè bên ngoài ập vào khiến người ta khó chịu.
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi không cần.”
Trời nóng quá.
Tôi gọi xe đến trung tâm thương mại.
lại bạn thân đã hơn nửa tháng không .
Xem một bộ phim không hay lắm.
Ăn một bữa chẳng có đặc biệt.
Điểm vui duy nhất là được và trò chuyện với bạn.
Nghe kể chuyện thú vị trong chuyến du lịch.
“Cậu có biết anh cậu quen với không?”
Bạn tôi nói thì bỗng thốt câu này.
Tôi hỏi : “Sao cậu biết?”
Giang Húc chẳng phải chưa công khai sao?
Bạn cúi đầu bấm điện thoại, sau đó đẩy cho tôi xem.
“Tớ trên vòng bạn bè của , hồi cấp một tớ từng học chung lớp với .”
Tôi nhìn vào tấm ảnh mà bạn chỉ.
Trong ảnh, nghiêng đầu tựa vào vai anh tôi, cười ngọt ngào.
Tôi lướt ngón tay xem tiếp vòng bạn bè của .
Ngón tay dừng lại ở trạng thái mới nhất.
Chú thích viết: “Buổi tụ tập ước tính điểm của nhóm học tập chiến thắng!”
Trong ảnh là bốn ly trà sữa.
Điều hòa trong quán cà phê bật lạnh.
Tôi giác cơ hơi lạnh.
Bên tai, bạn tôi vẫn nói đó.
Tôi không chú ý nghe.
Chỉ vô thức hỏi: “Cậu có kết bạn với người tớ ghét không?”
Bạn sững lại một chút.
Rồi kiên quyết đáp: “Tất nhiên là không rồi!”
“Trừ khi tớ không biết, nếu tớ biết thì chắc chắn không, đó chẳng phải phản bội sao!”
Tôi lại hỏi: “Nếu người tớ ghét là bạn thanh mai trúc mã của cậu thì sao?”
“Hả?”
Bạn lộ vẻ khó xử: “Sao thế? Hai người có hiểu lầm à? Tớ có sẽ tìm cách hóa giải hiểu lầm của hai cậu.”
“Nếu tớ và người đó không hòa giải thì sao?”
“Ờ… thì tớ sẽ không để hai người nhau là được.”
Tôi tiếp tục hỏi dồn: “Nếu tớ bắt cậu phải chọn một trong hai thì sao?”
Bạn ôm đầu than khổ: “Cứu với, sao cậu hỏi tớ câu đau não vậy!”
“Cậu nói thật đi, cậu ghét bạn thanh mai nào của tớ thế?”
“Vãn Vãn, câu hỏi này khiến tớ bất lực một thằng đàn ông vậy.”
“Đều là bạn tốt, tớ thật sự không chọn một bỏ một.”
Tôi cười : “Trêu cậu thôi.”
“Nhưng Vãn Vãn này, nếu đối phương làm cậu tổn thương, tớ nhất định sẽ đứng về cậu.”
Bạn tôi nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói.
Tôi mỉm cười.
13
Sau khi chia tay bạn thân, tôi đi về một hướng khác.
Khi đi ngang một góc phố, vô tình tôi liếc qua tấm kính cửa sổ nào đó.
Bước chân khựng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào mấy người ngồi bên cửa sổ, đứng lặng hồi lâu.
Nam thanh nữ tú, tràn đầy sức sống.
Anh tôi ngồi với dáng vẻ ngạo mạn.
Tựa người vào ghế.
Một tay đặt lưng ghế của , một tư thế bá đạo chiếm hữu.
Bạch Ninh Khê mỉm cười nói đó, rồi bất chợt tỏ vẻ trách móc, đấm vào ngồi bên cạnh.
Khóe môi cong nhẹ.
Bốn người bọn họ hòa thuận vui vẻ.
tôi, vẫn luôn là người đứng ngoài vòng tròn đó.
Ngay từ đầu, tôi và họ đã chẳng hợp nhau.
Sắc mặt tôi bình thản.
Từng biểu , từng cử chỉ của họ đều được tôi ghi lại trong mắt.
Bất chợt.
Tôi và anh chạm ánh mắt.
Anh ngồi thẳng lưng, kinh ngạc nhìn tôi qua tấm kính.
Động tác của anh khiến những người khác cũng chú ý.
Tất cả cùng nhìn về tôi.
Sắc mặt thay đổi của Bạch Ninh Khê khiến tôi bật cười.
Tôi cũng mỉm cười.
chào hỏi bọn họ.
đứng , nhưng bị Bạch Ninh Khê giữ tay lại.
Không hiểu sao, tôi bỗng không ghen tỵ.
Cũng chẳng tức giận.
Chỉ lại giác mệt mỏi, tê dại.
Tôi thu hồi ánh mắt, sải bước rời đi.
Khóe mắt thoáng anh và đuổi theo.
Tôi không muốn bị bắt kịp.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Bước khỏi hẻm, tôi ngẩng đầu nhìn hoàng hôn chân trời.
Ánh chiều tà dịu dàng rơi vào đáy mắt tôi.
Nhưng lại chẳng chạm đến tim tôi.
Tôi đi trên đường, buông thả tâm trí trống rỗng.
“Ngôi sao.”
Khi tôi sượt qua một , cậu bỗng gọi : ‘Ngôi sao’.
Hai chữ đó một tia sáng xuyên qua năm tháng dài, ùa vào đầu tôi.
Tôi sững lại tại chỗ.
Đồng tử run.
Tôi nhận được ánh mắt của đối phương dừng trên lưng mình.
Nhưng tôi không đủ can đảm quay đầu.
Tôi bỗng cắm đầu chạy.
Chạy vào người.
Chạy qua một ngã tư đèn xanh đỏ.
Rồi dừng lại ở ngã tư thứ hai.
Mồ hôi làm ướt tóc tôi.
Gió chiều thổi qua.
Toàn thân tôi run.
Đèn đỏ trước mặt dài vô tận.
Tôi do dự một lát.
Cuối cùng vẫn không kìm được mà quay đầu lại.
Giữa xe cộ tấp nập, tôi và chàng đứng bên kia đèn đỏ chạm mắt nhau.
Cậu cao.
Giữa đám đông, chỉ cần liếc mắt là .
Cũng nổi bật.
Khuôn mặt thanh tú, sạch sẽ.
Dáng người cao gầy, giữa mùa hè lại mặc áo dài tay màu đen rộng thùng thình.
Gió thổi qua, ống tay áo bên trái của cậu trống rỗng đung đưa.
Ống tay áo mềm yếu lay động trong gió khiến tim tôi chợt nhói .
Hình ảnh cậu nhỏ bé trong ký ức và người đứng xa kia hòa làm một.
Cậu đứng lặng nhìn tôi.
Trong mắt là nỗi buồn và nỗi nhớ nhung nhàn nhạt.
Đèn xanh sáng .
người bên cạnh cậu tiến về tôi.
Nhưng cậu vẫn nhìn tôi, không dám bước tới.
Tôi nhẫn tâm quay lưng đi.
Đèn xanh trước vừa bật, tôi không chút do dự chạy đi.
Chạy khỏi tầm mắt của cậu .
Tôi dừng lại dưới một gốc cây lớn.
Thở dốc vì mệt.
Tim trong lồng ngực đập dồn dập.
Tôi ngơ ngác nhìn xuống đất.
Ánh mắt buồn bã của cậu cứ liên tục hiện trong đầu tôi.
Ngực tôi nặng nề.
Nặng đến mức muốn khóc.
Tôi tiếp tục bước về trước, nhưng từng bước lại càng thêm nặng nề.
Tôi dừng lại.
Vài giây sau, đột ngột quay người chạy ngược lại.
Tôi chạy qua góc phố, chạy qua người, chạy qua cơn gió.
Chạy tới ngã tư nơi cậu đứng, tìm khắp xung quanh nhưng không bóng dáng cậu đâu.
Mặt trời đã lặn hẳn.
Chỉ lại chút ánh đỏ ở chân trời.
Ánh mắt tôi cố tìm kiếm cậu, lướt qua từng gương mặt nhưng chẳng có gương mặt nào là cậu.
“Lâm Hoài Thư!”
Tôi đứng bên đường, lớn tiếng gọi cái tên đã bị chôn giấu nhiều năm trong tim.
Người qua đường vội vã.
Không ai dừng lại.
Tôi thất vọng cúi đầu.
Tôi hối hận rồi.
Tôi không nên chạy đi.
Tôi muốn cậu.