Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Số ta coi như tận rồi!

Hắn đường đường là một Hoàng đế, nửa đêm nửa hôm đứng trước cửa người ta làm vậy!

Trông như một củ cải mọc hoang.

Ta vội vàng quỳ xuống, ôm lấy bắp đùi hắn rồi khóc òa lên:

“Yến lang, ta tin lên ngôi Hoàng đế, đang định lên thành để tìm đây!”

Yến Thiệu cười lạnh, đẩy ta ra.

Hắn nói: “Ngày ấy nàng đuổi ta ra khỏi , có từng nghĩ có ngày hôm nay không?”

Đương nhiên là không. Ta có nghĩ hắn làm nên trò trống đó, nhưng không ngờ hắn lại làm nên chuyện thế.

Hắn gọi một tiếng, vô số binh lính từ trong bóng tối bước ra, thắp sáng chiếc đèn lồng trong tay, soi rọi cả phủ đệ tồi tàn của ta sáng như ban ngày.

Yến Thiệu mặc huyền y hoa lệ, viền vàng, oai phong lẫm liệt đáng sợ. Còn ta thì quần áo thô kệch, khăn trùm đầu màu cháo lòng, mặt mũi vàng vọt, trông thật thảm hại.

Nha hoàn Hinh Nhi lén thì thầm vào tai ta: “ rồi không thấy nhiều đèn nến như vậy, quả nhiên hắn đã phát đạt rồi!”

Đúng vậy, thường ngày chủ tớ bọn ta ngay cả một cây đèn dầu cũng không dám thắp. Yến Thiệu đã lên đời, còn ta đã không còn là tiểu thư phú hộ doanh lương thực ngày xưa nữa rồi.

2

Yến Thiệu lôi ta vào quân doanh.

Trong chủ trướng thắp đèn, trên đầy ắp món ăn quý hiếm mà trong thời loạn này khó mà thấy được.

Yến Thiệu ngồi đĩnh đạc trên , ra vẻ khoe khoang ra hiệu ta ngồi xuống:

chủ từ nhỏ sống trong nhung lụa, đã từng ăn món này chưa? Ta vốn hào phóng, chủ cứ ngồi xuống ăn thoải mái đi.”

Ta ngồi bên , ngẩng đầu nhìn đôi mày tuấn tú của Yến Thiệu.

Lòng ta thầm nghĩ, con người này quả nhiên rất để bụng.

Hồi Yến Thiệu mới vào ở rể ta, đã ăn liền ba miếng thịt mỡ , ta đã mắng hắn một trận.

đó hắn đáng thương cúi đầu: “Sau này ta không ăn nữa, chủ đừng đuổi ta đi.”

Sau này, khi ăn cơm cùng ta, hắn không dám gắp món thịt nào nữa, trông rất tủi thân. hắn phát đạt rồi, là để ra oai đây mà!

Nhưng có đồ ăn thì tại sao lại không ăn chứ!

Ta không khách sáo cầm đũa lên ăn. Ăn được một , ta lại bật khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vẫn cố nhét thức ăn vào bên má phồng lên.

Yến Thiệu thoáng hoảng hốt: “ chủ khóc vậy?”

“Yến Thiệu, vẫn còn lương tâm, để ta được ăn một bữa no trước khi chế-t. Ta có một nguyện vọng nữa, ta hơi sợ đau, có thể bảo đao phủ mài con da-o sắc hơn một được không?”

Yến Thiệu sững người, rồi nổi giận, úp cơm xuống .

“Ta nói muốn ché-m đầu nàng khi àno?!”

Ta lau nước mắt, cẩn thận hỏi: “Rượu độc hay là lụa trắng?”

Một gia nhân vén lều, bưng thêm đĩa thịt vào.

Yến Thiệu mặt trầm xuống, nhặt cái lên, từng một gạt lại hạt cơm vào trong .

Hắn đặt mạnh cái trước mặt ta, nói: “Ăn hết tất cả thức ăn trên , bội thực mà chế-t!”

3

Ta nghẹn ngào ăn hết cơm . May mà món ăn tinh xảo, số lượng không nhiều, ta cũng ăn hết.

Yến Thiệu trố mắt nhìn ta ăn xong, hồi mới thốt ra một câu:

“Lượng cơm của chủ ngày càng nhiều.”

Ta cười bẽn lẽn: “Đã không được ăn một bữa no, mong bệ hạ thứ lỗi.”

Sau loạn lạc, một trận đói kém kéo dài, doanh lương thực như ta cũng trở nên sa sút, bọn họ hàng và khách khứa phần đều đi nơi khác kiếm sống.

Ta sờ bụng no căng đứng dậy, lại hỏi hắn: “Hôm nay ché-m đầu ta không? Không ché-m thì ta đi dạo tiêu cơm.”

“Đi đi đi!”

Ta gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Quay lại!”

Ta quay đầu lại với vẻ ai oán: “Nhất định phải ché-m hôm nay à?”

Hắn nghiến răng ken két, phun ra từng chữ: “Trong quân doanh có nhiều khu vực cấm, ta dẫn nàng đi.”

4

Yến Thiệu dù sao cũng là một Hoàng đế. Dọa dẫm ta một , hắn lại bị người khác gọi đi.

Vừa nãy đi dạo tiêu cơm trong quân doanh, hắn vào đài điểm :

“Thấy cái cột gỗ trên đài không, đó là dùng để ché-m đầu đấy, ngày mai ta ấn nàng vào đó. đó má-u bắn tung tóe lên tấm lụa trắng bên cạnh! Chuyên giế-t kẻ phụ , bất nghĩa như nàng!”

Ta mà run bần bật. Cơm chưa tiêu, ngược lại còn vì giật mình mà nấc liên tục.

Hắn lại vào cổng thành: “Sau khi nàng chế-t, ta treo nàng lên cổng thành, ai đi qua cũng phải nhổ ngụm nước bọt! Mắng nàng một câu tình nghĩa!”

Ta mà nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng, vừa nấc vừa kéo hắn: “Yến Thiệu… nấc… làm ơn ta một việc nữa… nấc. Trước khi ta chế-t, có thể để Hinh Nhi ăn một bữa no không, nàng ấy cũng rồi không được ăn thịt.”

Yến Thiệu tức giận: “Ăn! Nàng chế-t rồi ta nàng ta ăn tiệc, đảm bảo có thịt!”

5

Yến Thiệu bực bội bị gọi đi, ta một mình đi dạo. Bỗng một nương xinh đẹp đầu cài đầy châu báu khí thế xông tới.

Nàng ta nói: “Ngươi chính là nữ nhân doanh lương thực kia?”

Ở đây cũng có người nói về ta sao? Ta vẫn còn khá nổi tiếng đấy chứ.

Nàng ta tự xưng là Dung Dung, đích trưởng nữ của Dung quân.

Nàng ta nói: “Nữ nhân tình nghĩa như ngươi! Không xứng với Yến của ta!”

Ta cúi đầu: “Phải phải phải.”

Dung quân là người quen cũ. Quận của bọn ta trong loạn lạc vẫn sống khá yên ổn, phần là nhờ có Dung quân. Sau này Dung quân quy thuận Yến Thiệu, đã là công thần khai quốc được Yến Thiệu phong rồi. Vì thế ta rất tôn trọng ông, và cũng khoan dung hơn với Dung Dung.

Dung Dung thấy ta như vậy, mắt ánh lên vẻ đắc ý:

“Cha ta nói, sau này ta gả Yến . Thôn như ngươi mau chóng trở về làng đi! Yến bây không phải là người ngươi có thể với tới đâu.”

Trong lòng ta thoáng qua một ngạc nhiên. Nhưng rồi ta cũng hiểu ra, và có chua xót.

Ta đã nói rồi. Khi Yến Thiệu mới khởi nghĩa, mỗi khi chiếm được một thành trì, lại có người dâng lên châu báu và mỹ nhân. đây thân phận hắn cao quý, cưới nữ nhi một quân cũng là xứng đôi. Không giống như ngày xưa ta kén hắn làm rể, người xung quanh đã nói về hắn như thế nào?

“Được nương để mắt tới là phúc khí của ngươi!”

“Phải đó, phải đó, ngươi là một tên thị vệ nhỏ, một tháng được nửa lượng , đi theo nương sau này không lo ăn uống có mà từ chối!”

Trương thúc nói ngươi đang gom tiền mua móc thắt lưng, ngươi cần làm nũng với nương, muốn móc thắt lưng bằng vàng hay bằng ngọc mà chẳng có!”

Hồi mới tới, mắt Yến Thiệu sáng ngời, đầy nhiệt huyết, nhưng sau này lại càng trở nên trầm lặng.

Nửa đêm ôm ta, hắn còn hỏi: “ chủ, có phải ta rất vô dụng không?”

Nhưng ta buồn ngủ không mở nổi mắt, tay hờ hững sờ soạng trên thân thể săn chắc của hắn, rồi nói: “Đêm nay không cần, mau đi ngủ đi!”

Yến Thiệu thở dài, im lặng hồi .

đó việc doanh của ta rất , cả tộc đều dựa vào ta để sống, làm có tâm trí mà bận tâm tủi nhục của hắn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương