Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta có chút kỳ lạ: “Yến Thiệu suýt nữa đã giế-t ngươi, ngươi không oán hắn sao?”
Tướng quân: “Quân lệnh như núi, ta phạm quân lệnh ché-m cũng không có gì để nói. Hơn nữa, trên đường đi, ngài ấy đã cứu ta không một lần.”
Tướng quân rất đơn thuần, thậm chí có chút giống Yến Thiệu ngày xưa. Khác ở chỗ, Yến Thiệu đã trưởng thành thành một vương, còn hắn ta vẫn còn lòng nhiệt huyết của thiếu niên.
Dung Tướng quân cũng không thích ta.
Ông ta nói: “Yến Thiệu là do ta đưa quân, hắn giỏi hơn ta tưởng tượng. Làm tướng, dũng mãnh không sợ chế-t; làm vương, có dã tâm. Hắn đã là vương, không nên có điểm yếu. Nhưng ta không ngờ, hắn lại quan tâm ngươi đến .”
Dung Tướng quân không hề cao thượng như vẻ bề ngoài. Thực ra ông ta muốn nữ nhi gả cho Yến Thiệu, vì đó là sự liên kết quyền lực vững chắc nhất, còn ta đã trở thành chướng ngại vật của ông ta.
Thế là ta cười khẩy với ông ta: “Ông đưa Yến Thiệu quân đội, nhưng lại không quan tâm đến hắn. Nghe nói ông còn bỏ rơi đội quân của hắn một lần? Chính hắn đã đấu trong biển má-u, một đưa đội quân đó ra ngoài, từng chút một lớn mạnh đến mức ông cũng phải quy phục. Nói gì mà vương phải thế này thế kia, ông cũng xứng sao?”
Dung Tướng quân tức giận, hất tay áo bỏ đi.
25
Không ai ngờ, trong thành lại có gian tế. Tiền tuyến liên tiếp có tin thắng, trong thành lại đột nhiên loạn. Binh lính của Nhu Nhiên không biết từ lúc nào đã trà trộn thành, trong ứng ngoài hợp mở cổng thành.
Bọn chúng biết: “Trong thành có nữ của tên cẩu Hoàng , bắt nàng ta! Bọn chúng đã giế-t của , chúng ta cũng phải giế-t nữ của cẩu Hoàng , để bọn chúng nợ má-u trả bằng má-u.”
Tướng quân là người đầu tiên chạy đến phòng ta. Hắn ta đưa ta ra khỏi cửa, quân địch đuổi tới, Hinh Nhi và ta run bần bật.
Hắn ta ta đi: “Ta không thích ngươi chút nào, nhưng ngài ấy thích ngươi, vì ta sẽ mạng sống để vệ ngươi.”
Tướng quân mới mười chín tuổi, bằng tuổi Yến Thiệu tòng quân. Gương mặt hắn ta còn hơi non nớt, đôi mắt mang theo chút ngông cuồng của thiếu niên, hắn ta vác cây thương đỏ, một đứng chắn mặt ta, một động tác quét ngang đã khiến quân địch đến run sợ.
Hắn ta hét lên: “Đồ trẻ ranh vô liêm sỉ, gia gia ngươi ở ! Không dám lên sao!”
Quân địch lùi lại mấy bước, nhưng có một người hét lớn:
“Giết!! Hắn ta có một ! Sợ gì!”
Quân địch ùa lên, những người Tướng quân mang đến căn bản không chống lại được nhiều quân địch như !
Bọn chúng đã có sự chuẩn từ !
Các tướng khác vệ bọn ta đi về phía , ta nhận ra vài gương mặt quen thuộc, có mấy người là người đã ôm Yến Thiệu không cho hắn đánh Hàn Hàng.
“Phu mau đi! Ở người không giúp được gì!”
“Nếu phu của hạ cũng bắt, thì chúng ta những tướng này còn mặt mũi nào nữa!”
Hinh Nhi sợ hãi run rẩy, ta cố gắng trấn an nỗi sợ hãi kéo nàng ấy đi về phía . Nhưng quay đầu lại nhìn, Tướng quân đã kiệt sức, sau đâm hơn mười nhát, hắn ta lại phản công giế-t chế-t vài tên địch.
Cuối cùng, hắn ta ôm cây thương đỏ đứng trong sân không còn hơi thở, chế-t, hắn ta gào lên một tiếng:
“Làm Tướng quân, không có kẻ hèn nhát!”
Các tướng nước mắt tuôn rơi, bọn họ vệ bọn ta đi, và cũng từng người một ngã xuống.
Trong thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác. Ta đã từng hết gia tài, chia những hạt lương thực cuối cùng cho lưu dân trong thôn, Kim gia cũng từ đó mà sa sút, cửa hàng lương thực không còn. Nhưng là lần đầu tiên ta đối mặt trực tiếp với trường. trường đẫm má-u.
26
các tướng hộ tống ta ra ngoài thành. Dung Tướng quân đã lâu không gặp cuối cùng cũng xuất hiện.
Vẻ mặt ông ta lạnh lùng, nhìn ta như nhìn một người chế-t:
“Ta đã nói, vương không nên có điểm yếu. Nếu ngươi bọn chúng bắt, bọn chúng sẽ ngươi để uy hiếp hạ. Chi bằng ngươi tự sát đi!”
Các tướng bên cạnh kinh ngạc: “Dung Tướng quân, sao ngài có thể nói như ! Trong thành đang loạn, lúc nãy ngài đã đi đâu?”
Ta mặt tái mét, hỏi ông ta: “Trong thành có gian tế, là ông phải không!”
Dung Tướng quân cười lạnh, không phủ nhận.
Ông ta hỏi ta: “Nếu vì hắn, ngươi có bằng lòng chế-t không?”
Ta cũng nghe thấy những lời quân địch nói.
Ta hít một hơi thật sâu, đáp lại ông ta:
“Ông đã giế-t của quân địch, hắn ta đến để báo thù. Nếu đầu của ta có thể đổi lấy việc bọn chúng rút quân, ta nguyện chế-t.”
Dung Tướng quân nói: “Thế thì tốt, cứng rắn như , cũng coi như xứng đáng với hắn.”
Ông ta giơ binh khí trong tay lên vung về phía ta, ký ức cuối cùng của ta là tiếng Hinh Nhi kêu gào xé lòng…
“ thư!!!”
…
27 (Góc nhìn của Yến Thiệu)
Yến Thiệu ngồi trên lưng ngựa, tim đột nhiên nhói một thoáng. Hắn ôm ngực, vẻ mặt thoáng qua một chút khổ.
“ hạ có sao không?”
Hắn thẳng lưng lên, đáp: “Không sao, bọn chúng lại rút quân ? Trận này đánh không đúng lắm.”
Cơn nhói ở tim vừa khiến hắn có dự cảm không lành, lúc này mí mắt hắn vẫn liên tục giật.
Yến Thiệu tin trực giác của , hắn dứt khoát quay đầu ngựa, nói: “Đánh trống thu quân, chúng ta về thành!”
Nhưng đại quân của bọn họ trở về thành, bọn họ lại thấy một thành trì đã tan hoang. Yến Thiệu tối sầm mặt, ngã xuống ngựa.
“ hạ!!”
Hắn đã leo lên cao như , mọi cách để vệ người, mà lại dường như vì hắn mà…
Hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Đã nói là ở chờ hắn cơ mà?!
Yến Thiệu ngất đi một lúc, nghe thấy tướng nói:
“ hạ, Nhu Nhiên đã đến, ở không xa bên ngoài thành, trinh sát nói còn thấy một nữ ở bên cạnh hắn ta.”
Yến Thiệu dồn lên, miệng đầy má-u, hắn nghiến răng lật người lên ngựa: “Đi!”
28
ta tỉnh lại, mọi chuyện đã . Hinh Nhi ở bên cạnh khẽ nức nở. Ta ôm lấy cái gáy nhức, cố gắng ngồi dậy.
Ta hỏi nàng ấy: “ là đâu? Dung Tướng quân đi đâu ?”
Một nữ mặc đồ tang bước , nàng ta ôm một cái hộp gỗ, vẻ mặt buồn.
“Dung Dung?” Ta kinh ngạc gọi nàng ta.
Dung Dung mặt đầy nước mắt, nàng ta cái hộp nói:
“ là đầu của cha ta. Chúng ta không đánh lại Nhu Nhiên, nhiều năm chinh đã khiến bọn ta tụt lại quá nhiều . Cha ta nói, ông đã giế-t của , thì ông sẽ đầu của để đổi lại. Ta phải đi giao đầu này cho Nhu Nhiên.”
Ta nén lại cơn nhức ở gáy kéo nàng ta lại: “Một cái đầu của Dung Tướng quân, có thể khiến Nhu Nhiên rút quân sao? Bọn chúng muốn đầu của ta! Hãy để ta đi!”
Dung Dung lắc đầu: “Cha ta nói, để ta đi hòa thân với Nhu Nhiên. Nhu Nhiên đã gặp ta, hắn ta… sẽ đồng ý.”
Ta đầu đến choáng váng, không đứng dậy được, còn có chút buồn nôn.