Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta hỏi nàng ta: “Có đáng không?”
Dung Dung gật , nở một nụ cười chua chát: “Bệ … sẽ nhớ đến ta, con dân triều ta sẽ nhớ đến ta. ta cần thời gian để nghỉ ngơi, xin ngươi hãy nói bệ , ta sẽ chờ hắn mười , nếu mười hắn vẫn không báo thù, ta sẽ tự tay giế-t thủ lĩnh tộc Nhu Nhiên.”
Nói xong, nàng ta ôm cái hộp gỗ rồi bỏ đi.
Ta cảm choáng váng, choáng váng đến mức trước mắt một màn mờ mịt, tay lên mới mình đã đầy nước mắt.
Hinh Nhi cũng cảm sốc: “Nàng ấy… cũng là một anh hùng.”
29
Khi Yến Thiệu tìm ta, tộc Nhu Nhiên đã rút quân.
Trận chiến này, khiến Yến Thiệu cảm nhục nhã. Gian tế không phải là Dung Tướng quân, là một Tướng quân khác, hắn ta đã mở cổng thành cho người tộc Nhu Nhiên vào thành. Dung Tướng quân mặc dù không phải là một người hoàn hảo, cuối cùng đã ra một lựa chọn đáng ngưỡng mộ.
Tên Tướng quân phản bội kia đã chế-t trong loạn quân. Vị Trịnh Tiểu Tướng quân ngông cuồng kia cũng đã chế-t. Bọn ta đã dùng cái của Dung Tướng quân sự hòa thân của Dung Dung để đổi lấy sự bình yên tạm thời.
Bọn họ khuyên Yến Thiệu: “Bệ , tộc Nhu Nhiên hơn ta tưởng. Sau trận chiến này, ta đã bị tổn nghiêm trọng, không nên tiếp tục chiến đấu, trở về đi.”
Yến Thiệu ôm thi của Trịnh Tiểu Tướng quân im lặng hồi lâu, không nhúc nhích.
Cho đến khi trời tối, ta đến kéo hắn: “Hắn ta là vì bảo vệ ta chế-t, chàng muốn trách thì hãy trách ta.”
Lúc này hắn mới nghiêng người ôm lấy ta, bật khóc nức nở trong lòng ta:
“ , Yến Thiệu vẫn vô dụng, Yến Thiệu không bảo vệ ai cả.”
Ta bất lực hỏi hắn: “Chàng đã quan tâm hắn ta như vậy, tại sao lại muốn ché-m hắn ta?”
“ là dọa hắn thôi, hắn ta tuổi còn nhỏ việc hấp tấp, nên dọa một chút! hắn ta còn nợ ta bốn mươi quân trượng, lại không trả rồi…”
30
Yến Thiệu ta về kinh thành. Hắn tự mình lĩnh bốn mươi quân trượng . Mọi người đều nói Yến Thiệu lời nói đáng giá ngàn vàng, cũng cảm thán hắn đối xử tốt binh lính.
Ngôi vị Đế vương này quá nặng nề, hắn tận tụy, không một dám buông lỏng bản thân.
Yến Thiệu ôm ta nói:
“ , nàng có biết không?”
“Ban ta không muốn tranh giành, con đường này một khi đã bước lên thì không dừng lại .”
“Ta lên ngôi Đế vương, ban chỉ muốn bảo vệ nàng; ta muốn nàng không còn bất cứ lo lắng nào, muốn đội của nàng đi khắp thiên .”
Hắn có sứ mệnh của hắn, ta cũng có của ta.
Ta nói hắn: “Yến Thiệu, một đế quốc cường thịnh, không chỉ dựa vào hòa bình, ta muốn bọn họ đều có cơm ăn.”
Ta là một nhân , một nhân tự trồng trọt buôn . Ta bước ra khỏi Hoàng cung để tìm hạt giống , ở nơi mùa đến nơi mất mùa.
“Tiểu thư, ta không tiền sao?”
“Không , ít nhất bây giờ là không .”
“Thế lúc nào thì ?”
“Mười sau đi.”
…
31
Ta Yến Thiệu sống xa nhau. Xuân đi thu đến, đã là thứ chín rồi. đội của ta càng lớn , chủng loại hàng hóa buôn càng đa dạng, tuyến đường buôn cũng càng nhiều. Ngay cả kinh thành của tộc Nhu Nhiên cũng có đội của ta.
nay, đội lại mang đến một tin tức:
Dung Dung đã chế-t, thủ lĩnh của tộc Nhu Nhiên vì quá đau buồn cũng qua đời theo. Chuyện này đã xáo trộn toàn bộ kế hoạch của bọn ta.
Binh mã của Yến Thiệu đã đủ mẽ, ta tích trữ cũng đủ nhiều.
Dung Dung đã gửi đến một bức thư, trong thư viết:
“Bệ , Kim cô nương, ta thủ lĩnh tộc Nhu Nhiên đã đạt thỏa thuận. Hắn ta mạng cho ta, trả mối thù giế-t cha. Mấy tên lính đã giế-t Trịnh Tiểu Tướng quân, cũng đã bị xử tử rồi. Ta cuối cùng cũng mềm lòng, hai tộc giao chiến, không tránh khỏi đổ má-u. Cha ta đã từng nói, không đánh khuất phục binh lính của người khác, mới là thượng sách. Bây giờ triều ta binh ngựa khỏe, phồn vinh thịnh vượng, tộc Nhu Nhiên nên cúi cầu hòa ta rồi. khi cha ta ra đi đã để lại một câu: Cả đời chỉ một việc – non sông vô sự, đất nước thái bình. Những chuyện sau này giao lại cho hai người.”
…
32
Hàn Hàng hộ tống ta về kinh. Sau loạn lạc, hắn ta cũng không thổ phỉ , những thuộc đi theo ta, cũng cùng ta ăn. Giờ đã có đảm đương một phía rồi.
Hắn ta ta đến ngoài thành, có chút luyến tiếc:
“Vẫn là đối ta tốt, trước loạn lạc nuôi ta một thời gian, sau loạn lạc lại nuôi ta một thời gian, vẫn là cơm mềm thơm ngon. , nếu tên khốn kia đối xử không tốt nàng, nàng hãy đến tìm ta!”
Ta cười khẩy, người này luôn ồn ào, những lời nói bông đùa của hắn ta chắc bản thân hắn ta cũng sắp tin rồi. quả có người tin.
Yến Thiệu vội vàng chạy tới, một bước đã ôm ta từ xe ngựa xuống. Ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ hắn, ôm hắn một cách trọn vẹn.
Giọng Hàn Hàng vang lên sau lưng:
“Ghê tởm!! Quá ghê tởm rồi, đôi tình nhân thối tha!”
Hắn dặn dò gã sai vặt đánh xe: “Đi mau, đi mau, mùi chua nồng sắp xông lên ta rồi!”
Xe ngựa phi như bay quan đạo. Yến Thiệu vừa ôm ta, vừa không quên dặn dò thị vệ bên cạnh:
“Cưỡi ngựa quan đạo, đi tìm người phạt hắn ta một chút bạc.”
Ta ôm Yến Thiệu cười lớn, đúng là có thù tất báo.
Hắn cũng cười, hỏi ta: “Còn đi không?”
“Lần này không đi .”
Hắn ôm ta đi vào trong Hoàng thành.
“Vậy từ nay về sau, ta không phải ngủ một mình long sàng rồi.”
“Ừ, xem biểu hiện của chàng thôi.”
“Bảo đảm hài lòng.”
“Ta phải nghiệm hàng trước đã.”
…
Ánh hoàng hôn buông xuống, rải con đường lát đá của Hoàng thành. Mặt trời dần lặn, một đế quốc phồn vinh, hùng đang dần vươn lên.
Hết