Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Chương 1:

Tôi vô tình bắt cảnh Tạ Tuân suýt hôn một nữ sinh nghèo.

Trong căn phòng riêng mờ tối, anh biếng tựa vào góc sofa, mắt nhắm hờ, đường nét tinh xảo chìm trong bóng tối.

Cô gái mặc váy trắng đứng bên cạnh, chống tay xuống hai bên người anh, rồi khẽ cúi người, từ từ áp sát.

Tôi bất đẩy bước vào.

Cô ta giật mình, vội quay người nhìn tôi, đôi mắt ươn ướt như chú nai con bị hoảng sợ.

Gia, tớ…”

Tôi lướt qua cô ấy, tiến thẳng đến chỗ Tạ Tuân.

“Tài xế tới đón em, chú thì nhắn bảo tiện thể đưa anh về luôn.”

Anh nhặt áo bên cạnh, lên vai rồi theo tôi ra .

Hành lang đêm khuya vắng người.

Anh thuận tay đóng lại, nhưng không đi, chỉ dựa lưng vào đó, đứng nhác.

“Cô ấy suýt nữa thì hôn anh rồi.”

Tôi im lặng.

Giọng anh vài phần chịu.

“Cô ấy rất nhát, khăn lắm mới hết can đảm làm vậy.”

Tôi mở khóa điện , đưa anh xem giờ và tin nhắn chú gửi, khẽ thích:

“Thật sự là chú đã bảo em tiện thể đón anh.”

Anh liếc một cái, ậm ừ.

“Ồ.”

“Anh đã trưởng thành, cũng thi xong đại học rồi, ông ấy không quản được nữa. Em méc cũng vô ích.”

Ánh đèn rực rỡ đổi hướng, hắt lên gương mặt anh. Má anh hơi ửng đỏ.

Anh say rồi.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y áo, giọng nhỏ như muỗi:

“Nhưng …”

Anh vội cắt ngang.

“Em tự về đi.”

nữa…”

Ngón tay anh gõ vài cái trên màn hình điện .

“Đây là năm triệu, em đi du học đi, đừng bao giờ xuất hiện trong nhà anh nữa.”

“Từ nay chúng ta đừng lại nữa.”

Gia, anh thật sự rất em.”

Anh nói không bao giờ muốn tôi nữa.

Mắt tôi lập tức đỏ hoe, cúi đầu, cố nuốt tiếng nghẹn.

“Được.”

Tạ Tuân quay vào phòng, đóng lại.

Tôi mở ngân hàng trên điện kiểm tra tiền.

Cuối không kìm được, ngồi thụp xuống, ôm miệng khúc khích.

Tốt quá.

Cuối cá cũng mắc câu rồi.

Tạ Tuân vốn đã tôi từ lâu.

Anh cho rằng tôi và mẹ đều nhắm vào tiền của nhà họ Tạ.

Anh là một người thông minh

Năm bốn tuổi, anh đặt hai con thạch sùng lên giường tôi, muốn dọa tôi bỏ nhà đi.

Tôi khóc òa lên.

Cha dượng vì để an ủi, liền gửi tiền tiêu vặt cho tôi.

Thấy tiền, tôi lại vui ngay.

Năm sáu tuổi, tôi và Tạ Tuân được sắp xếp học một trường cấp ba.

Anh không muốn học chung lớp với tôi, cũng không muốn bị cha dượng mắng rồi lại phải an ủi tôi.

Thế là anh bỏ qua mọi bước làm nói thẳng:

“Hai mươi vạn. Em chuyển khỏi lớp đi này.”

Năm lớp 10, tôi đi thật.

Năm lớp 11, tôi lại quay về.

Anh không hề nói về thời hạn rời đi.

Khi thấy tôi đeo cặp bước vào lớp, gương mặt anh xuống.

Nam sinh bàn trước của anh toe:

“A Tuân à, em gái cậu kiên trì ghê.”

Tạ Tuân lạnh giọng: “Em ấy không phải là em gái tôi.”

Mọi người đầy ẩn ý.

Anh quay sang nhìn tôi, cau mày:

“Anh phải làm thế nào thì em mới chịu biến mất trước mặt anh?”

Mắt tôi đỏ lên: “Anh em đến vậy sao?”

Anh giơ một con .

Tôi cắn môi:

“Xin , hôm nay em vào nhầm lớp.”

Tôi từ đó đã phát hiện ra một cơ hội kiếm tiền.

Tạ Tuân thật sự rất giàu, mẹ ruột anh dù ở tận nước nhưng đã trải sẵn mọi con đường cho anh.

Anh chơi golf, tôi đứng bên làm “đội ngũ tạo không khí”, giúp anh cầm nước và áo .

Anh đến chất vấn tôi.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đầy ánh sao:

“Em chỉ là ngưỡng mộ anh trai của mình thôi, như vậy là không được sao?”

Anh liền chuyển tiền cho tôi.

“Rảnh thì ra dạo đi, bớt làm phiền anh.”

Vậy thì tôi chỉ đành vui vẻ nhận.

Tôi đó quấn Tạ Tuân hơn một năm.

Ai cũng biết anh cô em gái kếcứ quấn , thậm chí trêu rằng lần chắc phải mời hai người lên phường đăng ký kết hôn mất

Lâu dần, Tạ Tuân cũng thích, chỉ một mực ném tiền rồi bảo tôi biến.

Nhưng tôi không dễ gì bỏ con máy rút tiền mini của mình được.

Vào ngày sinh nhật cũng là lễ trưởng thành của Tạ Tuân, anh uống rượu.

Từ khách sạn về nhà, tôi một tay bưng canh rượu, một tay đỡ anh.

Hy vọng anh say đến hoa mắt, chuyển khoản nhầm một con 0.

Anh nheo mắt, cúi xuống nhìn tôi, bất nói:

Gia, em thật sự rất tâm cơ và thủ đoạn.”

Trong giọng mang chút mỉa mai.

Bước chân tôi trên cầu khựng lại.

Bị mắng thì phải tính giá khác mới được.

Anh bất giữ chặt eo tôi, tiện tay tắt đèn, ép tôi vào lan can cầu xoắn rồi hôn xuống.

Tầm nhìn tối lại.

Chỉ đôi mắt anh phóng đại trước mặt.

Hơi thở anh dồn dập như bão tố.

Tôi sững sờ, lập tức đẩy anh ra.

Bát canh trên tay rơi “choang” xuống đất, lăn theo bậc .

Cha dượng đứng ở trên hỏi:

“Gia Gia, con sao thế?”

Tôi đè nén giọng run rẩy, ấm ức như mọi khi:

“Anh trai uống say, nổi giận, làm vỡ bát của con.”

Tạ Tuân cúi đầu, dựa vào lan can, im lặng trong bóng tối.

Cha dượng thở dài:

vốn thế rồi, uống say là phát điên. Con đừng để ý , con cứ về phòng nghỉ trước đi, để chú đỡ .”

Tôi vội chạy về phòng mình.

Ba giờ sáng.

Tạ Tuân nhắn cho tôi:

【Xin .】

【Anh không nhìn rõ, tưởng em là người khác.】

Lần đầu tiên anh xin tôi.

Kèm theo một khoản chuyển tiền.

Tôi không nhận, cũng không trả lời.

Về tôi mới biết người đó trong lời nhắn đó là ai.

Một trong những người theo đuổi Tạ Tuân cô ấy tên là Lý Dao Tri, một nữ sinh nghèo luôn nằm trong top của khối.

Cô ta tự ti, nhút nhát, chỉ dám đứng xa ngước nhìn anh.

Vậy Tạ Tuân lại để ý đến cô ta.

Anh nói:

“Cô ấy giống em, lúc nào cũng ra vẻ đáng thương.”

“Không biết diễn cho ai xem nữa?”

Chương 1:

Tôi vô tình bắt cảnh Tạ Tuân suýt hôn một nữ sinh nghèo.

Trong căn phòng riêng mờ tối, anh biếng tựa vào góc sofa, mắt nhắm hờ, đường nét tinh xảo chìm trong bóng tối.

Cô gái mặc váy trắng đứng bên cạnh, chống tay xuống hai bên người anh, rồi khẽ cúi người, từ từ áp sát.

Tôi bất đẩy bước vào.

Cô ta giật mình, vội quay người nhìn tôi, đôi mắt ươn ướt như chú nai con bị hoảng sợ.

Gia, tớ…”

Tôi lướt qua cô ấy, tiến thẳng đến chỗ Tạ Tuân.

“Tài xế tới đón em, chú thì nhắn bảo tiện thể đưa anh về luôn.”

Anh nhặt áo bên cạnh, lên vai rồi theo tôi ra .

Hành lang đêm khuya vắng người.

Anh thuận tay đóng lại, nhưng không đi, chỉ dựa lưng vào đó, đứng nhác.

“Cô ấy suýt nữa thì hôn anh rồi.”

Tôi im lặng.

Giọng anh vài phần chịu.

“Cô ấy rất nhát, khăn lắm mới hết can đảm làm vậy.”

Tôi mở khóa điện , đưa anh xem giờ và tin nhắn chú gửi, khẽ thích:

“Thật sự là chú đã bảo em tiện thể đón anh.”

Anh liếc một cái, ậm ừ.

“Ồ.”

“Anh đã trưởng thành, cũng thi xong đại học rồi, ông ấy không quản được nữa. Em méc cũng vô ích.”

Ánh đèn rực rỡ đổi hướng, hắt lên gương mặt anh. Má anh hơi ửng đỏ.

Anh say rồi.

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y áo, giọng nhỏ như muỗi:

“Nhưng …”

Anh vội cắt ngang.

“Em tự về đi.”

nữa…”

Ngón tay anh gõ vài cái trên màn hình điện .

“Đây là năm triệu, em đi du học đi, đừng bao giờ xuất hiện trong nhà anh nữa.”

“Từ nay chúng ta đừng lại nữa.”

Gia, anh thật sự rất em.”

Anh nói không bao giờ muốn tôi nữa.

Mắt tôi lập tức đỏ hoe, cúi đầu, cố nuốt tiếng nghẹn.

“Được.”

Tạ Tuân quay vào phòng, đóng lại.

Tôi mở ngân hàng trên điện kiểm tra tiền.

Cuối không kìm được, ngồi thụp xuống, ôm miệng khúc khích.

Tốt quá.

Cuối cá cũng mắc câu rồi.

Tạ Tuân vốn đã tôi từ lâu.

Anh cho rằng tôi và mẹ đều nhắm vào tiền của nhà họ Tạ.

Anh là một người thông minh

Năm bốn tuổi, anh đặt hai con thạch sùng lên giường tôi, muốn dọa tôi bỏ nhà đi.

Tôi khóc òa lên.

Cha dượng vì để an ủi, liền gửi tiền tiêu vặt cho tôi.

Thấy tiền, tôi lại vui ngay.

Năm sáu tuổi, tôi và Tạ Tuân được sắp xếp học một trường cấp ba.

Anh không muốn học chung lớp với tôi, cũng không muốn bị cha dượng mắng rồi lại phải an ủi tôi.

Thế là anh bỏ qua mọi bước làm nói thẳng:

“Hai mươi vạn. Em chuyển khỏi lớp đi này.”

Năm lớp 10, tôi đi thật.

Năm lớp 11, tôi lại quay về.

Anh không hề nói về thời hạn rời đi.

Khi thấy tôi đeo cặp bước vào lớp, gương mặt anh xuống.

Nam sinh bàn trước của anh toe:

“A Tuân à, em gái cậu kiên trì ghê.”

Tạ Tuân lạnh giọng: “Em ấy không phải là em gái tôi.”

Mọi người đầy ẩn ý.

Anh quay sang nhìn tôi, cau mày:

“Anh phải làm thế nào thì em mới chịu biến mất trước mặt anh?”

Mắt tôi đỏ lên: “Anh em đến vậy sao?”

Anh giơ một con .

Tôi cắn môi:

“Xin , hôm nay em vào nhầm lớp.”

Tôi từ đó đã phát hiện ra một cơ hội kiếm tiền.

Tạ Tuân thật sự rất giàu, mẹ ruột anh dù ở tận nước nhưng đã trải sẵn mọi con đường cho anh.

Anh chơi golf, tôi đứng bên làm “đội ngũ tạo không khí”, giúp anh cầm nước và áo .

Anh đến chất vấn tôi.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đầy ánh sao:

“Em chỉ là ngưỡng mộ anh trai của mình thôi, như vậy là không được sao?”

Anh liền chuyển tiền cho tôi.

“Rảnh thì ra dạo đi, bớt làm phiền anh.”

Vậy thì tôi chỉ đành vui vẻ nhận.

Tôi đó quấn Tạ Tuân hơn một năm.

Ai cũng biết anh cô em gái kếcứ quấn , thậm chí trêu rằng lần chắc phải mời hai người lên phường đăng ký kết hôn mất

Lâu dần, Tạ Tuân cũng thích, chỉ một mực ném tiền rồi bảo tôi biến.

Nhưng tôi không dễ gì bỏ con máy rút tiền mini của mình được.

Vào ngày sinh nhật cũng là lễ trưởng thành của Tạ Tuân, anh uống rượu.

Từ khách sạn về nhà, tôi một tay bưng canh rượu, một tay đỡ anh.

Hy vọng anh say đến hoa mắt, chuyển khoản nhầm một con 0.

Anh nheo mắt, cúi xuống nhìn tôi, bất nói:

Gia, em thật sự rất tâm cơ và thủ đoạn.”

Trong giọng mang chút mỉa mai.

Bước chân tôi trên cầu khựng lại.

Bị mắng thì phải tính giá khác mới được.

Anh bất giữ chặt eo tôi, tiện tay tắt đèn, ép tôi vào lan can cầu xoắn rồi hôn xuống.

Tầm nhìn tối lại.

Chỉ đôi mắt anh phóng đại trước mặt.

Hơi thở anh dồn dập như bão tố.

Tôi sững sờ, lập tức đẩy anh ra.

Bát canh trên tay rơi “choang” xuống đất, lăn theo bậc .

Cha dượng đứng ở trên hỏi:

“Gia Gia, con sao thế?”

Tôi đè nén giọng run rẩy, ấm ức như mọi khi:

“Anh trai uống say, nổi giận, làm vỡ bát của con.”

Tạ Tuân cúi đầu, dựa vào lan can, im lặng trong bóng tối.

Cha dượng thở dài:

vốn thế rồi, uống say là phát điên. Con đừng để ý , con cứ về phòng nghỉ trước đi, để chú đỡ .”

Tôi vội chạy về phòng mình.

Ba giờ sáng.

Tạ Tuân nhắn cho tôi:

【Xin .】

【Anh không nhìn rõ, tưởng em là người khác.】

Lần đầu tiên anh xin tôi.

Kèm theo một khoản chuyển tiền.

Tôi không nhận, cũng không trả lời.

Về tôi mới biết người đó trong lời nhắn đó là ai.

Một trong những người theo đuổi Tạ Tuân cô ấy tên là Lý Dao Tri, một nữ sinh nghèo luôn nằm trong top của khối.

Cô ta tự ti, nhút nhát, chỉ dám đứng xa ngước nhìn anh.

Vậy Tạ Tuân lại để ý đến cô ta.

Anh nói:

“Cô ấy giống em, lúc nào cũng ra vẻ đáng thương.”

“Không biết diễn cho ai xem nữa?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương