Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 5:
Ánh u tối, lạnh hơn gió đêm.
“Em rốt cuộc anh ta ở điểm nào?”
Quá gần rồi.
Tôi nghiêng , rụt vào trong:
“Anh ấy là người tốt.”
“Anh tránh , em muốn về phòng.”
Hứa Thê Trì là người tốt.
Anh ấy là bạn bạn tôi.
Anh ấy luôn dịu dàng, khách khí với mọi người, dù là tiệc mười mấy người cũng không ai bỏ rơi khỏi câu chuyện.
Tôi gặp anh ấy trong một buổi tụ họp bạn bè.
Do không ăn được đồ ở , tôi chỉ nếm vài miếng, tối đói meo.
Hứa Thê Trì có bằng lái ở Anh.
Cuối cùng anh ấy lái xe tôi bạn về.
Khi ngang biệt thự mà anh đang ở ghép, anh dừng lại nhà lấy đồ.
Là hai phần soufflé.
Anh cho tôi bạn mỗi người một phần, đuôi hơi cong, mỉm cười dịu dàng:
“Vừa nướng chiều nay, hai người thử xem. Có thể ăn xe.”
Tôi cảm ơn, rồi vừa ăn vừa hương thơm làm xúc động.
Những ngày nhớ nhà, áp lực học tập, ăn uống kham khổ… tất dồn lại, vừa cắn miếng ngon, nước tôi rơi lã chã.
Bạn tôi hoảng, huých nhẹ:
“Sao thế?”
Tôi nghẹn:
“Không sao… ngon quá thôi.”
Bạn tôi vỗ đùi:
“Ngày mai mình xin ăn ké tiếp. Anh ấy nấu món Á lẫn Âu đều giỏi.”
Tôi với anh ấy chưa thân, không dám .
Ngày hôm sau, bạn tôi mang về một hộp cơm, ép tôi nhận:
“Phần tớ có rồi cái này là cho cậu”
Hộp cơm sứ xinh xắn, cơm được nén chặt.
Một nửa rưới bò sốt cà chua trứng mềm, một nửa trống.
cạnh là hàng cánh gà coca xếp gọn như tường nhỏ.
Tôi dò hỏi bạn về sở Hứa Thê Trì đáp lễ.
Bạn hỏi rồi về :
“Anh ấy chỉ muốn có liên lạc cậu.”
tính là quà không?
Tôi , rồi chọn thêm một món khác gửi lại.
là khởi cho sự quen biết giữa tôi Hứa Thê Trì.
Tạ Tuân vẫn đứng yên, không sang .
“Người tốt… cũng có thể giả vờ.”
“Bọn em mới quen ba tháng, anh ta có thể đang lừa em.”
Ánh anh dừng gương tôi:
“Có lẽ anh ta chỉ em trông tội nghiệp.”
“Rồi nghĩ em dễ lừa.”
cụp xuống thì làm sao chứ…
“Tạ Tuân, anh lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác à.”
Ba tháng, đúng là tôi chưa hiểu rõ hết về Hứa Thê Trì.
tình yêu nào chẳng bắt như thế.
Ít nhất, ở anh ấy, tôi vui.
Anh ấy lúc nào cũng dịu dàng, chưa từng những câu khiến tôi tổn thương.
Tôi mạnh tay đẩy Tạ Tuân .
Anh không phòng , khựng lại, lùi hẳn hai .
Tôi vòng , chạy lầu, khóa chặt cửa phòng.
ban công có thêm mấy chậu cây lạ.
Tôi chụp ảnh gửi cho dì giúp việc:
[Dì ơi, đây là cây gì?]
Dì trả lời:
[Hoa thanh tú. Anh con trồng rồi bảo dì mang , sang năm con về nghỉ sẽ hoa nở.]
Hoa thanh tú.
Ngày trước tôi loài này.
Hồi mới dọn , tôi ban công trống trải, muốn trồng vài chậu.
Nghe hoa thanh tú khá dễ sống.
Tan học, tôi mua năm chậu về.
Tạ Tuân chặn ngay ở bậc thềm, không cho vào nhà.
Khuôn vẫn nét trẻ con đầy khó chịu:
“Anh dị ứng phấn hoa.”
“Vứt .”
“Em cũng ngoài, rửa sạch sẽ rồi hãy vào.”
Dì , sau khi tôi nước ngoài, Tạ Tuân bắt trồng hoa.
Hoa thanh tú nở lâu, tháng 11 vẫn .
Anh từng chụp ảnh đăng vòng bạn bè, dì bấm like.
tôi thì không.
Tôi đã đặt anh vào chế độ “chỉ hiện khi trò chuyện”.
là… không dị ứng thật.
Tôi nhắn:
[Dì trả lại cho anh , bây giờ con không nữa.]
tháng 1, tôi trở lại trường.
Tạ Tuân tiễn tôi, với danh nghĩa anh trai.
Trước cha dượng, tôi không tiện từ chối.
May là năm nay không phải ăn Tết cùng anh.
Chiều 30 Tết, tan học, Hứa Thê Trì đón tôi.
Căn hộ tôi không nấu ăn được, nên tôi sang biệt thự anh bạn thuê ăn Tết.
nhiều bạn bè ở .
Mọi người chơi bài trong phòng khách, Hứa Thê Trì thì ở bếp.
Tôi buộc tóc, quàng tạp dề khác anh, vào:
“Em giúp anh nhé.”
“Em biết nướng .”
Anh cúi nhìn tôi, khẽ cười.
Nhón một quả dâu tây đã rửa sạch môi tôi:
“Vậy em nếm thử trước .”
Tôi cắn một miếng, vị ngọt chua lan trong miệng:
“Ngon.”
Anh bê tới một bát thủy tinh đầy dâu tây rửa sạch.
Định thử tôi à?
Tôi ôm bát, ngước nhìn, ngoan ngoãn:
“Em thật sự giúp anh.”
Anh mỉm cười:
“Ừ, anh biết.”
“ kia.”
là chiếc bàn dài làm ngọt, bày đủ nguyên liệu dụng cụ sạch sẽ, tinh xảo như đồ chơi.
Hứa Thê Trì nấu hơn chục món, tôi thì nướng cupcake vị dâu.
Mọi người chơi vui tới tận khuya.
Đêm , anh tôi về.
Tôi uống chút rượu, má đỏ bừng.
Không say, muốn nhân cơ hội làm nũng, giọng cũng mềm hẳn .
Xuống dưới lầu, gió lạnh lùa vào , hơi buốt.
Anh quàng khăn, đội mũ lông ấm cho tôi, đỡ tôi xuống xe.
Tôi nắm tay anh, cố tình chậm, lớp tuyết dày, khẽ lắc lư.
Tuyết chưa quét, trắng xóa lối .
Tôi không ý bậc thềm, suýt trượt.
Hứa Thê Trì ôm ngang eo, kéo tôi về.
Khoảng cách gần.
Tôi suýt chạm mũi vào anh.
Làn da anh trắng, lúc này, má ửng đỏ như sứ men pha màu.
Đẹp ngẩn người.
thời điểm hợp, tôi kéo tay áo anh, kiễng chân, hôn môi.
Đêm sâu, đèn đường tỏa ánh sáng mờ.
Gió lạnh thổi , anh đỏ rồi, hơi thở cũng ấm rực.
Nụ hôn kết thúc, tôi đỏ vùi vào n.g.ự.c anh.
Anh khẽ đỡ gáy tôi, bật cười khẽ.
Tôi nghiêng , ngại ngùng mở .
Rồi khựng lại.
Có một người đàn ông mặc áo khoác đen, đứng cách không xa, lặng lẽ nhìn cảnh này.
Là Tạ Tuân.
Tôi Hứa Thê Trì quyến luyến tạm biệt nhau rồi vào hành lang.
Tạ Tuân từ ngoài nhanh tới, người mang theo hơi lạnh.
Không biết anh đã đứng ngoài bao lâu, tóc đen đã phủ một lớp tuyết mỏng.