Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chương 3:

Không hợp khẩu vị, nhưng mấy thức đắt tiền này thì uống càng nhiều thì càng “lời”.

Tôi chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tự mua mấy thứ này.

Cha dượng hơi cau mày:

“Đúng vậy, dù quyết định hơi gấp, nhưng ba rất ủng hộ Gia Gia.”

“Ngày thế này, sao con lại bày bộ mặt ấy?”

Tạ Tuân cụp mắt:

“Con không .”

Cha dượng chẳng hiểu:

“Chính con bảo muốn học chung trường với người con , giờ đỗ rồi, lại là Chiết Giang, còn không ? Ngành học thì hơi dở, nhưng sau này vẫn có thể đổi, cũng thật bắt con đi trồng trọt.”

“Mẹ con cũng mừng lắm, hè này muốn con bên đó chơi một tháng không?.”

Tạ Tuân hỏi:

“Nước nào?”

Cha dượng đập đũa xuống bàn:

“Ngay cả mẹ ruột ở nước nào con cũng không biết à?”

Anh sang tôi:

“Con hỏi Niên Gia.”

Cha dượng lặng lẽ nhặt đũa.

Tôi đặt ly rượu xuống, dè dặt ngẩng mắt:

“Chưa quyết định.”

Tối đó, Tạ Tuân ngồi trong phòng tôi, dùng máy tính của tôi để thông tin.

Lí do là máy của anh hỏng.

Khi tới kết quả trúng tuyển, Lý Dao Tri mừng làm đổ ly nước.

Thật là… lớn từng này rồi mà còn bày trò chơi nước trong thư phòng đúng là nhàm chán.

Anh ngồi ghế của tôi, tôi đành ngồi trên giường.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng anh gõ phím, bấm chuột.

“Đi Mỹ đi.”

Anh đột ngột nói.

“Tại sao?”

Anh ngừng một lát:

“Để anh thêm chút nữa.”

Nhưng đó lại là quốc gia mẹ anh đang ở.

Tôi liếc anh một cái, rúc vào giường, dịch ra hơn.

Tạ Tuân liếc lại, khóe khẽ nhếch, tựa có một nụ cười rất khó nhận ra.

“Lại đây xem trường này đi.”

Lại bày đặt làm anh trai.

Đúng là tâm trạng thất thường.

Trong phòng bật điều hòa hơi lạnh.

Tôi đi chân trần trên nền nhà, lạnh buốt, liền rụt chân lại tìm dép.

Anh thản nhiên quăng chiếc áo khoác đang khoác lên vai xuống đất:

“Giẫm lên.”

Hôm chưa uống rượu mà đã bắt nổi hứng rồi à.

Tôi mặc kệ, nhón chân vòng , bước tới bàn.

Sắc mặt anh không đổi, chuột dịch.

sao?”

Tôi đáp:

“Cũng được.”

Anh đổi sang vài trang khác.

Tôi vẫn lặp lại:

“Cũng được.”

“Trường nào cũng được à?.”

Tạ Tuân dừng lại.

Anh tựa lưng vào ghế, ngước lên tôi.

Thật ra tôi đã chọn xong từ lâu.

Chỉ là không muốn nói cho anh biết mà thôi.

Bên ngoài bắt đổ mưa.

Mưa mùa hè luôn đến bất chợt, những giọt mưa gió ào ào tạt vào cửa sổ.

“Em đang giận anh à?”

Anh bất ngờ hỏi, giọng , suýt bị tiếng mưa che lấp.

Câu hỏi chẳng vào .

Tôi một lúc, rồi thành thật:

“Không có.”

Ban là có giận.

Anh từng bắt nạt tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tạ.

Anh nói tôi mẹ giống nhau, chỉ chăm chăm vào tiền của nhà họ Tạ.

Mẹ tôi cũng có tiền mà, nhưng chỉ không bằng bố mẹ anh thôi.

Ở trường, anh cũng chưa từng cho tôi sắc mặt tốt.

Nhưng rồi người anh trai lạnh lùng ấy lại biến thành những con số ấm áp trong tài khoản của tôi.

Vậy tôi không còn bận tâm anh đối xử với ra sao nữa.

Còn chuyện anh hờn dỗi rồi bảo tôi đi du học, tôi thậm chí cảm anh chính là quý nhân của .

Chỉ là bây giờ, tôi chẳng buồn giả vờ nữa.

Cũng chẳng cần thiết nữa.

Anh lại hỏi:

“Lùi một bước để tiến ba bước à?”

Câu này khiến tôi khó mà trả lời.

Nhận tiền của anh, mềm mỏng một chút, đúng là lấy lùi để tiến.

Nhưng không nghĩa anh .

Tôi mím , ngập ngừng chưa nói.

Điện thoại trên bàn anh sáng lên.

Lý Dao Tri gọi đến.

Anh do dự một giây, sau đó anh bắt máy rồi đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, anh còn kiên nhẫn nói với cô ta:

“Nãy anh không tiện nghe, bắt máy trễ.”

Anh vẫn biết nói năng tử tế.

Chỉ là từ trước đến , điều đó chưa từng dành cho tôi.

Tạ Tuân đưa Lý Dao Tri đi du .

Cô ta đăng rất nhiều ảnh lên vòng bạn bè.

Bãi biển, đội mũ cói, mặc váy trắng, cười tươi hoa.

Ảnh còn nguyên watermark của máy ảnh.

Chú :

[Anh ấy nói muốn nuôi dưỡng lại tôi một lần nữa.]

[Anh ấy muốn mời cô bé ngày xưa của anh ấy dự tiệc.]

Tôi bấm like.

Tiếp tục lướt xuống.

Tôi like hết ảnh du của bạn bè cấp ba.

Ai cũng có cuộc sống thú vị.

Đẹp mà tôi rất xem.

Mọi người cứ đăng nhiều vào.

Lý Dao Tri lại gửi riêng cho tôi một tấm.

Là ảnh Tạ Tuân gục ngoài trời, nằm sấp trên bàn picnic.

[Gia Gia, may mà em không đi.]

[Du thật mệt, ở nhà nằm còn sướng hơn.]

Tôi im lặng vài giây.

Sao lại ngoài trời thế này?

Không lẽ hết tiền rồi?

Đừng nói định lấy lại tiền đã đưa tôi nhé.

Tôi hơi lo lắng, suy một chút rồi nhắn lại cẩn thận:

[Thế thì để anh ấy ở đó ngơi cho khỏe nha, đừng để mệt .]

Nóng thì ra bãi biển , hoặc tìm cái gầm cầu trú đỡ cũng được.

Lý Dao Tri gõ rất lâu:

[Gia Gia, chị thật cần nói chuyện với em.]

[Em A Tuân đều là người lớn rồi, anh em không m.á.u mủ thì càng giữ khoảng cách…]

Tôi đoạn văn dài đó, im lặng.

Copy, paste mạng xã hội thử.

Một lúc sau…

Tôi quay lại WeChat:

[Ừ.]

Kỳ hè dài dằng dặc, tôi đã thi IELTS xong, sắp xếp đủ hồ sơ, nộp đơn.

Nhiều trường đã chấp nhận xét tuyển bằng điểm thi đại học AST, tôi đang cố gắng để kịp học trong năm .

Giữa tháng 8, Tạ Tuân học.

Tôi vẫn ở nhà.

Nhà cách trường không , sau quân , anh gần mỗi tuần về một lần.

Anh rất ít nói chuyện với tôi.

Nhưng mỗi tuần đều gặp mặt.

Lý Dao Tri thỉnh thoảng cũng đi cùng.

Cô ta anh bước vào cửa, tôi ngồi sofa đọc sách thì hơi bất ngờ, rồi giả bộ thân thiết:

“Gia Gia chưa nhận được offer nào à? Vậy chắc năm sau mới học nhỉ?”

Tạ Tuân kéo khóe :

“Có lẽ vậy.”

Cô ta bừng tỉnh:

“Thế chẳng sẽ tốt nghiệp muộn hơn bọn một năm sao?”

Tôi bình thản:

“Trường tôi học cử nhân chỉ cần ba năm.”

Chương 3:

Không hợp khẩu vị, nhưng mấy thức đắt tiền này thì uống càng nhiều thì càng “lời”.

Tôi chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tự mua mấy thứ này.

Cha dượng hơi cau mày:

“Đúng vậy, dù quyết định hơi gấp, nhưng ba rất ủng hộ Gia Gia.”

“Ngày thế này, sao con lại bày bộ mặt ấy?”

Tạ Tuân cụp mắt:

“Con không .”

Cha dượng chẳng hiểu:

“Chính con bảo muốn học chung trường với người con , giờ đỗ rồi, lại là Chiết Giang, còn không ? Ngành học thì hơi dở, nhưng sau này vẫn có thể đổi, cũng thật bắt con đi trồng trọt.”

“Mẹ con cũng mừng lắm, hè này muốn con bên đó chơi một tháng không?.”

Tạ Tuân hỏi:

“Nước nào?”

Cha dượng đập đũa xuống bàn:

“Ngay cả mẹ ruột ở nước nào con cũng không biết à?”

Anh sang tôi:

“Con hỏi Niên Gia.”

Cha dượng lặng lẽ nhặt đũa.

Tôi đặt ly rượu xuống, dè dặt ngẩng mắt:

“Chưa quyết định.”

Tối đó, Tạ Tuân ngồi trong phòng tôi, dùng máy tính của tôi để thông tin.

Lí do là máy của anh hỏng.

Khi tới kết quả trúng tuyển, Lý Dao Tri mừng làm đổ ly nước.

Thật là… lớn từng này rồi mà còn bày trò chơi nước trong thư phòng đúng là nhàm chán.

Anh ngồi ghế của tôi, tôi đành ngồi trên giường.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng anh gõ phím, bấm chuột.

“Đi Mỹ đi.”

Anh đột ngột nói.

“Tại sao?”

Anh ngừng một lát:

“Để anh thêm chút nữa.”

Nhưng đó lại là quốc gia mẹ anh đang ở.

Tôi liếc anh một cái, rúc vào giường, dịch ra hơn.

Tạ Tuân liếc lại, khóe khẽ nhếch, tựa có một nụ cười rất khó nhận ra.

“Lại đây xem trường này đi.”

Lại bày đặt làm anh trai.

Đúng là tâm trạng thất thường.

Trong phòng bật điều hòa hơi lạnh.

Tôi đi chân trần trên nền nhà, lạnh buốt, liền rụt chân lại tìm dép.

Anh thản nhiên quăng chiếc áo khoác đang khoác lên vai xuống đất:

“Giẫm lên.”

Hôm chưa uống rượu mà đã bắt nổi hứng rồi à.

Tôi mặc kệ, nhón chân vòng , bước tới bàn.

Sắc mặt anh không đổi, chuột dịch.

sao?”

Tôi đáp:

“Cũng được.”

Anh đổi sang vài trang khác.

Tôi vẫn lặp lại:

“Cũng được.”

“Trường nào cũng được à?.”

Tạ Tuân dừng lại.

Anh tựa lưng vào ghế, ngước lên tôi.

Thật ra tôi đã chọn xong từ lâu.

Chỉ là không muốn nói cho anh biết mà thôi.

Bên ngoài bắt đổ mưa.

Mưa mùa hè luôn đến bất chợt, những giọt mưa gió ào ào tạt vào cửa sổ.

“Em đang giận anh à?”

Anh bất ngờ hỏi, giọng , suýt bị tiếng mưa che lấp.

Câu hỏi chẳng vào .

Tôi một lúc, rồi thành thật:

“Không có.”

Ban là có giận.

Anh từng bắt nạt tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tạ.

Anh nói tôi mẹ giống nhau, chỉ chăm chăm vào tiền của nhà họ Tạ.

Mẹ tôi cũng có tiền mà, nhưng chỉ không bằng bố mẹ anh thôi.

Ở trường, anh cũng chưa từng cho tôi sắc mặt tốt.

Nhưng rồi người anh trai lạnh lùng ấy lại biến thành những con số ấm áp trong tài khoản của tôi.

Vậy tôi không còn bận tâm anh đối xử với ra sao nữa.

Còn chuyện anh hờn dỗi rồi bảo tôi đi du học, tôi thậm chí cảm anh chính là quý nhân của .

Chỉ là bây giờ, tôi chẳng buồn giả vờ nữa.

Cũng chẳng cần thiết nữa.

Anh lại hỏi:

“Lùi một bước để tiến ba bước à?”

Câu này khiến tôi khó mà trả lời.

Nhận tiền của anh, mềm mỏng một chút, đúng là lấy lùi để tiến.

Nhưng không nghĩa anh .

Tôi mím , ngập ngừng chưa nói.

Điện thoại trên bàn anh sáng lên.

Lý Dao Tri gọi đến.

Anh do dự một giây, sau đó anh bắt máy rồi đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa, anh còn kiên nhẫn nói với cô ta:

“Nãy anh không tiện nghe, bắt máy trễ.”

Anh vẫn biết nói năng tử tế.

Chỉ là từ trước đến , điều đó chưa từng dành cho tôi.

Tạ Tuân đưa Lý Dao Tri đi du .

Cô ta đăng rất nhiều ảnh lên vòng bạn bè.

Bãi biển, đội mũ cói, mặc váy trắng, cười tươi hoa.

Ảnh còn nguyên watermark của máy ảnh.

Chú :

[Anh ấy nói muốn nuôi dưỡng lại tôi một lần nữa.]

[Anh ấy muốn mời cô bé ngày xưa của anh ấy dự tiệc.]

Tôi bấm like.

Tiếp tục lướt xuống.

Tôi like hết ảnh du của bạn bè cấp ba.

Ai cũng có cuộc sống thú vị.

Đẹp mà tôi rất xem.

Mọi người cứ đăng nhiều vào.

Lý Dao Tri lại gửi riêng cho tôi một tấm.

Là ảnh Tạ Tuân gục ngoài trời, nằm sấp trên bàn picnic.

[Gia Gia, may mà em không đi.]

[Du thật mệt, ở nhà nằm còn sướng hơn.]

Tôi im lặng vài giây.

Sao lại ngoài trời thế này?

Không lẽ hết tiền rồi?

Đừng nói định lấy lại tiền đã đưa tôi nhé.

Tôi hơi lo lắng, suy một chút rồi nhắn lại cẩn thận:

[Thế thì để anh ấy ở đó ngơi cho khỏe nha, đừng để mệt .]

Nóng thì ra bãi biển , hoặc tìm cái gầm cầu trú đỡ cũng được.

Lý Dao Tri gõ rất lâu:

[Gia Gia, chị thật cần nói chuyện với em.]

[Em A Tuân đều là người lớn rồi, anh em không m.á.u mủ thì càng giữ khoảng cách…]

Tôi đoạn văn dài đó, im lặng.

Copy, paste mạng xã hội thử.

Một lúc sau…

Tôi quay lại WeChat:

[Ừ.]

Kỳ hè dài dằng dặc, tôi đã thi IELTS xong, sắp xếp đủ hồ sơ, nộp đơn.

Nhiều trường đã chấp nhận xét tuyển bằng điểm thi đại học AST, tôi đang cố gắng để kịp học trong năm .

Giữa tháng 8, Tạ Tuân học.

Tôi vẫn ở nhà.

Nhà cách trường không , sau quân , anh gần mỗi tuần về một lần.

Anh rất ít nói chuyện với tôi.

Nhưng mỗi tuần đều gặp mặt.

Lý Dao Tri thỉnh thoảng cũng đi cùng.

Cô ta anh bước vào cửa, tôi ngồi sofa đọc sách thì hơi bất ngờ, rồi giả bộ thân thiết:

“Gia Gia chưa nhận được offer nào à? Vậy chắc năm sau mới học nhỉ?”

Tạ Tuân kéo khóe :

“Có lẽ vậy.”

Cô ta bừng tỉnh:

“Thế chẳng sẽ tốt nghiệp muộn hơn bọn một năm sao?”

Tôi bình thản:

“Trường tôi học cử nhân chỉ cần ba năm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương