Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Hôm đó, như thường lệ, ta dặn dò Tạ Dung:
“Chẻ củi cho gọn, đun nước sôi, mang mấy vị thuốc phơi dưới nắng lên.”
“Được.”
“…”
Hắn trả lời gọn gàng khiến ta không khỏi ngẩn người. Đây quả không giống với thái độ thường ngày của hắn.
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn hắn một hồi, thấy dáng vẻ của hắn trầm mặc, như đang suy tư điều gì. Ta bỗng nhớ ra, liền bật thốt:
“Ngươi sắp trở về quân doanh sao?”
Quả nhiên, hắn gật đầu, vẻ mặt có buồn bã:
“Ừ.”
“Khi nào?”
“Hôm nay.”
“Vậy thì trưa nay ta sẽ mua vài món về, nấu một bữa cơm cho ngươi khi đi.”
“Tạ Hàm Linh!“
Hắn trừng mắt nhìn ta, như thể không tin nổi điều nghe. Nhưng ta chỉ mỉm cười, ánh mắt có hóm hỉnh, lại thoáng mang vẻ đùa cợt:
“Sao vậy? Ăn xong bữa cơm hãy đi, không khéo đây đến Minh Xuyên còn kịp no bụng.”
“Ngươi… không còn điều gì khác để nói sao?”
Lần này, hắn nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, còn ta thì dần thu lại nụ cười trên môi.
Còn có thể nói gì nữa đây?
ta quả sống chung rất vui vẻ. Nhưng sao chứ?
Ngày , Tạ Lâm An và ta từng vô tư như vậy, đó lại đi đến kết cục chia xa.
Ta đã không còn đủ dũng khí để dễ dàng đặt tình cảm chân thành vào một ai nữa, càng không dám xác bất kỳ mối quan hệ nào.
Hơn nữa, ta đã ở lại Kiếm Cốc đủ lâu, đã đến lúc tiếp tục hành trình về Nam, đoàn tụ với cha mẹ.
Ta nở một nụ cười nhàn , khẽ nói:
“Được , tướng quân, hãy ăn một bữa thật ngon, đi đường bình an. Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại.”
13
hơn một tháng lên đường, cuối cùng ta đặt chân đến Nam.
Như những bức thư từng gửi, cha mẹ ta đều không giấu được sự kinh ngạc khi gặp lại ta.
Dẫu sao, đã nhiều năm trôi qua, cô bé được gửi gắm ngày nào giờ đây đã trở thành một cô nương trưởng thành. Mẫu thân nhìn thấy ta liền rơi nước mắt, ôm lấy ta và cả A Hoàn khóc, kể lể không ngừng.
thân, khi nghe ta thuật lại hành trình và những gì ta đã học được, không giấu nổi sự tự hào y thuật của ta. Ông nói với mọi người trong vùng rằng, trong nhà mình có một “thần y.”
Một ngày nọ, vị huyện lệnh của Nam—vốn là bằng hữu lâu năm của thân—đến thăm. khi thân thuyết phục, ông cầm trên tay một tờ công văn, ánh mắt rạng rỡ:
“Huynh đệ à, quân đội đóng tại Nam ta hiện nay đang rất thiếu quân y, không bằng để cháu gái của huynh thử đảm vị trí quân y một thời gian xem sao?”
Mẫu thân ngay lập tức lo lắng, lên tiếng:
“Nó là một cô nương, quân doanh toàn nam nhân, e rằng không ổn thỏa cho lắm.”
thân lại vỗ ngực, đầy tự hào:
“Yên tâm đi! Quân doanh ở Nam khác hẳn, đây là nơi quân kỷ nghiêm minh, tuyệt đối không xảy ra điều gì bất chính đâu!”
Thật lòng nói, lời thân không không có lý. Nam là nơi quân kỷ nghiêm ngặt, có những cô nương trẻ tuổi làm việc ở quân doanh không hiếm.
Mẫu thân tuy còn đôi lo lắng, nhưng cuối cùng gật đầu đồng ý.
Ta cúi đầu suy nghĩ một hồi, trong lòng chợt dâng lên niềm tự hào. Được góp sức lực của mình cho những người lính bảo vệ đất nước, đó là việc ta luôn mong muốn.
ngờ, đúng vào lúc này, một vị tướng quân Kiếm Cốc ghé qua Nam để phối hợp quân sự… lại là Tạ Dung.
14
Ngày đầu tiên đến Minh Xuyên, ta đã gặp lại Tạ Dung.
Khi đó, ta đang Phó tướng Trần, người trách quản lý quân y, nghe ông phổ biến các quy tắc. Tạ Dung vô tình đi ngang qua, liếc nhìn ta một cái, chỉ nhàn gật đầu, đó tiếp không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Bộ giáp trên người hắn, kết hợp với dáng vẻ nghiêm nghị, quả rất giống với lời đồn về “Diêm Vương mặt lạnh.”
Ta đoán, có lẽ hắn quá bận rộn, nên không ra ta ngay.
Buổi tối hôm đó, ta có việc cần đến của hắn, nhưng chưa kịp vào thì đã một thân chặn lại:
“Ngươi là ai? Ban đêm dám xông vào doanh của tướng quân?”
Ta vội vàng giải thích:
“Ta là y quan đi quân, chỉ muốn—”
Thân kia cau mày, ngắt lời ta:
“Quân y thì sao? Vào doanh của tướng quân làm gì?”
Đúng lúc này, nói quen thuộc vang lên bên trong :
“Chuyện gì ngoài đó vậy?”
mấy chốc, Tạ Dung vén rèm ra. Hắn liếc nhìn ta một lượt, khoát tay nói với thân :
“Không cần căng thẳng, để nàng vào.”
Nhưng ngay đó, hắn quay sang ta, ánh mắt lạnh , cất đều đều:
“Y quan gì chứ? Ta không quen.”
“…”
Ta ngẩn người, hoàn toàn không đáp lại thế nào.
15
Tạ Dung sự không ra ta.
Đúng là nam nhân đều như sói! May đây ta không tiến thêm nào với hắn, nếu không, e rằng giờ lại đối mặt với một lần “ hôn” nữa!
Ta hậm hực quay về doanh của mình, bắt đầu toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc quân y.
Chỉ khi chân vào quân doanh, ta mới ra y thuật của mình, dù từng được xem là xuất , nhưng tại đây lại thấm vào đâu. Các vết thương và bệnh tật trong quân đội thật sự quá phức tạp và nghiêm trọng.
Ta kết thân được với một vị y quan lão luyện nhất trong quân, Hồ y quan. Dưới sự chỉ bảo của ông, ta gần như bận rộn cả ngày, chân không chạm đất, còn thời gian nghĩ ngợi gì đến Tạ Dung vô ơn bạc nghĩa kia.
Ngoài ra, còn có một y quan trẻ tên , người được điều doanh trại khác đến. Anh ta tính cách khiêm nhường, ôn hòa, thường xuyên giúp đỡ ta trong việc học tập và trao đổi y thuật.
Một ngày nọ, khi ta và y quan đang thảo luận về phương pháp “cắt ngang” hay “cắt dọc” khi hiện kỹ thuật “cạo xương trị độc”, thì bỗng nhiên, phía vang lên một nói lạnh lẽo, đầy vẻ u ám:
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Ta và y quan cùng giật mình quay lại, hay bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của Tạ Dung.
Hắn cúi người nhìn xuống bàn tay của ta đang cầm dụng cụ, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thấu qua da thịt. So với lần hắn bóp cổ ta, ánh nhìn này còn khiến người ta run sợ hơn gấp bội.
y quan sợ hãi, vội vàng lùi một , lắp bắp trả lời:
“Bẩm tướng quân, tôi… chỉ đang cùng thảo luận về phương pháp cạo xương trị độc.”
Tạ Dung nhướng mày, trong nói mang sự uy hiếp nhàn :
“‘Cô nương’? Trong quân doanh gọi chức danh, y quan, cần ta nhắc lại sao?”
“…”
y quan hắn dọa đến nghẹn họng, mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Anh ta ôm ngực, run rẩy hỏi ta:
“Rốt cuộc… cô… không, y quan, và tướng quân… có chuyện gì trong quá khứ sao?”
Ta khẽ hừ một tiếng, đáp lại bằng vẻ mặt lạnh :
“Không có, không quen, không thân thiết.”
16
Tạ Dung không chỉ vô ơn bạc nghĩa, còn thêm thói quen… gây rắc rối.
Nửa đêm, ta chợp mắt không lâu thì thân doanh chạy đến gọi:
“ y quan, tướng quân tái phát vết thương, mời ngài qua ngay!”
Ta mơ màng ngồi dậy, nhíu mày hỏi:
“Không hôm nay không đến lượt ta trực sao?”
Thân đáp gọn lỏn:
“Quân lệnh.”
“…”
Ta chỉ còn cắn răng chấp , nhanh chóng thay áo, cầm hòm thuốc, đi thẳng đến doanh của Tạ Dung.
vào, ta đã thấy hắn đang nằm thoải mái trên tháp, chỉ mặc một lớp áo mỏng, cổ áo hơi mở, để lộ làn da rắn rỏi thấp thoáng dưới ánh nến chập chờn.
Ta khựng lại, thầm thở dài trong lòng:
“Thôi xong, người từng quấn kín áo bào vì ngại ngùng với ta giờ lại thành ra thế này…”
Nhưng vẫn giữ bình tĩnh, ta đặt hòm thuốc xuống, hỏi:
“Tướng quân, vết thương của ngài lại tái phát sao?”
Tạ Dung không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn ta. Ánh nến lay động, ánh mắt hắn càng thêm vẻ u ám, tựa như mang ủy khuất.
“Ừ.”
Ta đặt tay lên hòm thuốc, nhìn hắn một lượt, lạnh nói:
“Được, vậy để ta xử lý. Nhưng nếu tướng quân còn bận lòng về nam nữ thụ thụ bất thân, thì tốt nhất ngài nên gọi y quan khác đi.”
Nói xong, ta xoay người định rời đi, nhưng hắn vội vàng bật dậy, như một chú chó dẫm đuôi, chặn ngay mặt ta:
“Tạ Hàm Linh!”
Ta dừng lại, nhướng mày nhìn hắn, nụ cười mang châm chọc:
“Xin tướng quân gọi đúng chức danh. ta qua chỉ là đồng sự, không quen không . Cứ gọi ta là ‘ y quan’ đi.”
Hắn cứng họng, mặt thoáng qua vẻ tức giận nhưng lại không nói được lời nào.
“…”
17
Tạ Dung vốn đang tỏ ra ngang ngược, bỗng chốc xụ mặt xuống, điệu trầm hẳn:
“Ta xin lỗi… là lỗi của ta… đây ta đã đùa giỡn quá đáng.”
“Đùa giỡn gì chứ?”
Hắn đột nhiên trưng vẻ mặt đầy vẻ ủy khuất, nói như oán trách:
“Khi đó, ngươi sự không để ý gì đến ta, dù chỉ là một !”
“…”
“Ngươi có không? Lúc mới chia tay ở Kiếm Cốc, ta luôn nghĩ, liệu ta có cơ hội gặp lại không. Nhưng ngươi lại hề lưu luyến!”
“Thì ta đâu có nói ta sẽ làm quân y đâu!”
“…”
Thì đúng là vậy…
Ta chỉ là một nữ y sư lang bạt, sống tự do tự tại. Đi đâu hay làm gì, đến nay đều không nằm trong kế hoạch rõ ràng. Còn hắn, một tướng quân trấn giữ Kiếm Cốc, cả đời chỉ đến nhiệm vụ nơi biên cương.
Có lẽ, giữa ta và hắn, duyên phận chỉ là thoáng qua thôi.
Hắn cúi đầu, ánh mắt phức tạp như chứa đầy những suy tư không thể nói thành lời. Cuối cùng, hắn khẽ lên tiếng, như có hụt hẫng:
“Ta xin lỗi. Ngày đó, không nên đùa cợt như vậy…”