5.
Bệnh của ta kéo dài suốt mấy tháng.Khi miễn cưỡng có thể gượng dậy, hoàng hậu liền không hẹn mà đến, quỳ phục trước mặt ta, khóc đến hoa lê đái vũ.
Nàng đã lộ rõ dáng dấp thai :“Thái hậu nương nương, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp.”
Ta lại không , ta cùng nàng còn có thứ giao này.Chỉ nghe hoàng hậu nức nở nói:
“Hoàng sủng ái mỹ nhân, lâu không triều.”“Thần thiếp khuyên lời ôn nhu, lại chọc giận long nhan.”“Thần thiếp bất lực, mới đến quấy nhiễu Thái hậu nương nương.”
Từ ánh mắt nàng, ta nhìn ra một phần oán hận ẩn nhẫn.Ta rốt cuộc nhớ lại, chính mỹ nhân kia là do ta an bài tiến cung.Nay việc đã xong, cũng nên gọi nàng trở .
Ta mệt mỏi khép mắt:“Lui đi, ai gia tự xử trí.”
Đêm ấy, mỹ nhân thăng thiên.Chỉ là ta không , nghe được tin dữ, tân đế lại giận dữ như cuồng.
Nàng lôi kéo hoàng hậu xông vào điện, gương mặt lạnh lẽo như sương, nhìn ta quát hỏi:“Mẫu hậu, cái chết của mỹ nhân ấy, có dính líu gì tới người chăng?”
Dưới mi mắt hoàng hậu còn ẩn chút lệ quang:“Hoàng , người rốt cuộc muốn thần thiếp lặp lại bao nhiêu lần mới chịu tin? Mỹ nhân ấy là bệnh mà mất…”
Tân đế giận dữ gầm lên:“Ngươi coi trẫm như đứa trẻ ba tuổi, mặc cho ngươi tùy lừa gạt !”“Ngươi chân trước vừa tìm đến mẫu hậu, chân mỹ nhân của ta liền chết, trên đời há có sự trùng hợp như thế!”
Ta nhíu mày quát lớn:“Tự nhi, con thất thố rồi!Chẳng qua chỉ chết một mỹ nhân, đáng để con nổi giận đến !”
Tân đế lạnh cười, mục quang sáng rực:“Trong mắt mẫu hậu, há từng có thứ gì là đáng giá?”
Sắc mặt ta thoáng ngưng lại.Cảnh tượng xưa chồng khít. tân đế phục nát tươm, gương mặt còn non nớt nhiễm đầy máu và hận:“Trong mắt mẫu hậu, há từng có thứ gì là đáng giá?”
Ngực ta co thắt, đau nhói.Ta lại tinh thần, nghiêm giọng quát:“Con thân là quân một nước, mà lại đắm chìm vào nữ sắc, thật sự là hồ đồ!”
Nàng khẽ nhếch , nụ cười mỉa mai:“Triều sự đều do mẫu hậu thao túng, nhi thần chẳng qua là con rối của người mà thôi.”“Không bằng nhi thần vi phục xuất hành, tuần tra nhân gian, khỏi để mẫu hậu trong cung nhìn thấy mà thêm chán ghét.”
Dứt lời, tân đế hất tay áo bỏ đi.Trong điện chỉ còn lại khóc thút thít nhẹ nhàng của hoàng hậu.
Mỗi một khóc đều như kim châm thấu não, khiến chứng đau đầu của ta tái , mồ hôi lạnh tuôn như nước.Cung nữ vội vàng đỡ ta run trở tẩm phòng nghỉ ngơi.
Không ai nhìn thấy, hoàng hậu chậm rãi đầu, khóe khẽ nhếch lên.Rõ ràng là dáng vẻ vô cùng đắc .
6.
Đêm , ta một giấc.
Trong , giọng trẻ con non nớt run cầu khẩn:“Xin mẫu hậu tha cho bọn họ! Nhi thần không dám nữa!”
Trên gương mặt người nhân hoa quý kia lại không lộ nửa điểm động lòng. sam bị vô xé rách, ra thanh âm chói tai đến cực điểm.Mãi đến khi đứa trẻ kia phục tả tơi, không đủ che thân, nhân mới nhấc tay gọi dừng.
Mày mắt lạnh lùng:“Tự nhi, không được có lần .”
Đứa trẻ co rúm, vòng tay ôm chặt mình. nhân chỉ thản hỏi:“Đã nhớ kỹ chưa?”
Mãi đến khi đứa trẻ run gật đầu, nàng mới giãn mày giãn mắt, mang theo chút tứ trách mắng dịu dàng:“Bên cung chẳng có gì hay ho, cớ phải liều mạng chạy ra đó?”
Đứa trẻ mắt, trong đồng tử đầy oán hận:“Trong mắt mẫu hậu, há có thứ gì là đáng giá?”
Sắc mặt nhân sa sầm, bàn tay lại nâng lên.Đám đại hán được lệnh, từng bước từng bước sát phía đứa trẻ.
Ta giật mình bừng tỉnh.
cửa sổ, sắc trời tờ mờ sáng.Thị nữ nghe động vội vàng bước vào:“Thái hậu nương nương, người làm ?”
Ta như chẳng hề nghe thấy, chân trần lao thẳng đến tẩm cung hoàng hậu.Hoàng hậu vừa lúc thay phục xong, thấy ta thì kinh ngạc chẳng thôi.Nếu ta chịu nhìn kỹ, át hẳn nhận ra kinh hoảng, còn ẩn chút vui vẻ khó lường.
Nhưng ta chỉ dán mắt vào bụng nàng, vô tri như kẻ mất trí mà đưa tay ra.Khoảng cách gần trong gang tấc, hoàng hậu lại lui một bước.Tay ta rơi vào khoảng không.
Hoàng hậu lập tức quỳ thẳng đất, giọng run :“Thần thiếp kinh sợ.”
Mà ta bỗng bật cười.
Hoàng hậu chau mày, bọn thị nữ nhìn nhau.Trong lòng ta chỉ thấy buông lỏng.
Tân đế có cốt nhục.Tân đế là nhân.
Như , năm xưa ta tân đế nữ cải trang, mọi sự khổ cực gượng , bất quá chỉ là một giấc dài.Ta không phải một người mẹ tàn nhẫn.Ta chưa từng bạc đãi hài tử của mình.Chưa từng.
7.
Bụng hoàng hậu một lớn dần.Đến lâm bồn, nàng thuận lợi sinh hạ một công chúa.
công chúa mày mắt như đúc từ đế hậu mà ra.Thoáng chốc, ta dường như nhìn thấy dáng dấp tân đế thuở mới sinh.
Ta lập tức sai người truyền gọi tân đế.Nhưng mãi tròn một tháng , tân đế mới chịu hồi cung.
Ta vốn muốn trách phạt sự phóng túng của tân đế.Nào vừa đầu, liền thấy hắn cẩn thận ôm hài nhi trong tã lót.Động tác vô cùng nhẹ nhàng, lại tràn đầy ôn nhu.
Ta nhìn dung mạo tân đế vừa khó phân biệt nữ, vừa mang râu ngắn nơi mép, hầu kết nơi cổ cũng rõ ràng, bất giác thoáng hoảng hốt.Năm ấy ta… thực sự sinh ra hoàng tử ư?
khóc trong trẻo của công chúa đột vang lên.Ta hoàn hồn, khóe khẽ nhếch.Ta chắc chắn, năm ấy đã hạ sinh chính là hoàng tử.
5.
Bệnh của ta kéo dài suốt mấy tháng.Khi miễn cưỡng có thể gượng dậy, hoàng hậu liền không hẹn mà đến, quỳ phục trước mặt ta, khóc đến hoa lê đái vũ.
Nàng đã lộ rõ dáng dấp thai :“Thái hậu nương nương, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp.”
Ta lại không , ta cùng nàng còn có thứ giao này.Chỉ nghe hoàng hậu nức nở nói:
“Hoàng sủng ái mỹ nhân, lâu không triều.”“Thần thiếp khuyên lời ôn nhu, lại chọc giận long nhan.”“Thần thiếp bất lực, mới đến quấy nhiễu Thái hậu nương nương.”
Từ ánh mắt nàng, ta nhìn ra một phần oán hận ẩn nhẫn.Ta rốt cuộc nhớ lại, chính mỹ nhân kia là do ta an bài tiến cung.Nay việc đã xong, cũng nên gọi nàng trở .
Ta mệt mỏi khép mắt:“Lui đi, ai gia tự xử trí.”
Đêm ấy, mỹ nhân thăng thiên.Chỉ là ta không , nghe được tin dữ, tân đế lại giận dữ như cuồng.
Nàng lôi kéo hoàng hậu xông vào điện, gương mặt lạnh lẽo như sương, nhìn ta quát hỏi:“Mẫu hậu, cái chết của mỹ nhân ấy, có dính líu gì tới người chăng?”
Dưới mi mắt hoàng hậu còn ẩn chút lệ quang:“Hoàng , người rốt cuộc muốn thần thiếp lặp lại bao nhiêu lần mới chịu tin? Mỹ nhân ấy là bệnh mà mất…”
Tân đế giận dữ gầm lên:“Ngươi coi trẫm như đứa trẻ ba tuổi, mặc cho ngươi tùy lừa gạt !”“Ngươi chân trước vừa tìm đến mẫu hậu, chân mỹ nhân của ta liền chết, trên đời há có sự trùng hợp như thế!”
Ta nhíu mày quát lớn:“Tự nhi, con thất thố rồi!Chẳng qua chỉ chết một mỹ nhân, đáng để con nổi giận đến !”
Tân đế lạnh cười, mục quang sáng rực:“Trong mắt mẫu hậu, há từng có thứ gì là đáng giá?”
Sắc mặt ta thoáng ngưng lại.Cảnh tượng xưa chồng khít. tân đế phục nát tươm, gương mặt còn non nớt nhiễm đầy máu và hận:“Trong mắt mẫu hậu, há từng có thứ gì là đáng giá?”
Ngực ta co thắt, đau nhói.Ta lại tinh thần, nghiêm giọng quát:“Con thân là quân một nước, mà lại đắm chìm vào nữ sắc, thật sự là hồ đồ!”
Nàng khẽ nhếch , nụ cười mỉa mai:“Triều sự đều do mẫu hậu thao túng, nhi thần chẳng qua là con rối của người mà thôi.”“Không bằng nhi thần vi phục xuất hành, tuần tra nhân gian, khỏi để mẫu hậu trong cung nhìn thấy mà thêm chán ghét.”
Dứt lời, tân đế hất tay áo bỏ đi.Trong điện chỉ còn lại khóc thút thít nhẹ nhàng của hoàng hậu.
Mỗi một khóc đều như kim châm thấu não, khiến chứng đau đầu của ta tái , mồ hôi lạnh tuôn như nước.Cung nữ vội vàng đỡ ta run trở tẩm phòng nghỉ ngơi.
Không ai nhìn thấy, hoàng hậu chậm rãi đầu, khóe khẽ nhếch lên.Rõ ràng là dáng vẻ vô cùng đắc .
6.
Đêm , ta một giấc.
Trong , giọng trẻ con non nớt run cầu khẩn:“Xin mẫu hậu tha cho bọn họ! Nhi thần không dám nữa!”
Trên gương mặt người nhân hoa quý kia lại không lộ nửa điểm động lòng. sam bị vô xé rách, ra thanh âm chói tai đến cực điểm.Mãi đến khi đứa trẻ kia phục tả tơi, không đủ che thân, nhân mới nhấc tay gọi dừng.
Mày mắt lạnh lùng:“Tự nhi, không được có lần .”
Đứa trẻ co rúm, vòng tay ôm chặt mình. nhân chỉ thản hỏi:“Đã nhớ kỹ chưa?”
Mãi đến khi đứa trẻ run gật đầu, nàng mới giãn mày giãn mắt, mang theo chút tứ trách mắng dịu dàng:“Bên cung chẳng có gì hay ho, cớ phải liều mạng chạy ra đó?”
Đứa trẻ mắt, trong đồng tử đầy oán hận:“Trong mắt mẫu hậu, há có thứ gì là đáng giá?”
Sắc mặt nhân sa sầm, bàn tay lại nâng lên.Đám đại hán được lệnh, từng bước từng bước sát phía đứa trẻ.
Ta giật mình bừng tỉnh.
cửa sổ, sắc trời tờ mờ sáng.Thị nữ nghe động vội vàng bước vào:“Thái hậu nương nương, người làm ?”
Ta như chẳng hề nghe thấy, chân trần lao thẳng đến tẩm cung hoàng hậu.Hoàng hậu vừa lúc thay phục xong, thấy ta thì kinh ngạc chẳng thôi.Nếu ta chịu nhìn kỹ, át hẳn nhận ra kinh hoảng, còn ẩn chút vui vẻ khó lường.
Nhưng ta chỉ dán mắt vào bụng nàng, vô tri như kẻ mất trí mà đưa tay ra.Khoảng cách gần trong gang tấc, hoàng hậu lại lui một bước.Tay ta rơi vào khoảng không.
Hoàng hậu lập tức quỳ thẳng đất, giọng run :“Thần thiếp kinh sợ.”
Mà ta bỗng bật cười.
Hoàng hậu chau mày, bọn thị nữ nhìn nhau.Trong lòng ta chỉ thấy buông lỏng.
Tân đế có cốt nhục.Tân đế là nhân.
Như , năm xưa ta tân đế nữ cải trang, mọi sự khổ cực gượng , bất quá chỉ là một giấc dài.Ta không phải một người mẹ tàn nhẫn.Ta chưa từng bạc đãi hài tử của mình.Chưa từng.
7.
Bụng hoàng hậu một lớn dần.Đến lâm bồn, nàng thuận lợi sinh hạ một công chúa.
công chúa mày mắt như đúc từ đế hậu mà ra.Thoáng chốc, ta dường như nhìn thấy dáng dấp tân đế thuở mới sinh.
Ta lập tức sai người truyền gọi tân đế.Nhưng mãi tròn một tháng , tân đế mới chịu hồi cung.
Ta vốn muốn trách phạt sự phóng túng của tân đế.Nào vừa đầu, liền thấy hắn cẩn thận ôm hài nhi trong tã lót.Động tác vô cùng nhẹ nhàng, lại tràn đầy ôn nhu.
Ta nhìn dung mạo tân đế vừa khó phân biệt nữ, vừa mang râu ngắn nơi mép, hầu kết nơi cổ cũng rõ ràng, bất giác thoáng hoảng hốt.Năm ấy ta… thực sự sinh ra hoàng tử ư?
khóc trong trẻo của công chúa đột vang lên.Ta hoàn hồn, khóe khẽ nhếch.Ta chắc chắn, năm ấy đã hạ sinh chính là hoàng tử.