Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta sững .Tân đế trầm giọng mở lời:“Mẫu hậu, còn nhớ việc năm ấy nhi thần trốn ra khỏi cung chăng?”“Năm đó được nhi thần, bên ta còn một , chính là hắn.”
Ta ngây .Ký ức như cơn cuồng triều ào ạt cuốn .
vốn chẳng hiểu thế nào là phẫn trang, cũng chẳng hiểu thế nào là họa sát .Khúc Tự thuận theo bản tính, ưa thích những thứ xinh đẹp lòe loẹt của nhi.
nàng cài đóa hoa tàn nơi ngự uyển tóc mình, ta đánh một thước vào tay nàng. nàng lấy son phấn của ta bôi , hóa thành một khuôn diện loè loẹt, ta tát thẳng một cái.
Khúc Tự rất biết thức thời, từ đó sau không dám phạm nữa, ngoan ngoãn làm một hoàng quy củ.Nhưng niềm an ủi của ta chẳng được lâu.
Hôm ấy vốn là một ngày thường chẳng gì khác lạ. sắc hoảng hốt, mở bàn tay run rẩy ra, trong lòng là vài món trang nhỏ nhắn:“Hoàng hậu , nô tỳ những thứ này dưới chăn gối của Thái .”
Khúc Tự tan học trở cung, ta ngồi thẳng trên giường, dưới chân là thi cứng ngắc của .Khuôn nàng tái nhợt, lùi liên tiếp mấy bước.
Ta ném những món trang vỡ nát ra trước nàng, bình thản ngẩng mắt:“Tự nhi, đã phát hiện bí mật của con, mẫu hậu thay con giết bà ta rồi.”
Khúc Tự ngã quỵ xuống đất, nôn khan từng hồi.Ta bất đắc dĩ than:“Tự nhi, rốt cuộc con nhiêu mới chịu dừng tay?”
Khúc Tự liên tục lắc đầu, giọng run rẩy:“Con… con không …”
Ta bước đến trước nàng:“Nhưng , chẳng vì con mà hay sao?”“Tự nhi, sao con chẳng nghe lời đến vậy?”“Mẫu hậu cho con nhớ kỹ một , được không?”
Giây tiếp theo, roi mềm vút , xé gió rít vang, nặng nề quật xuống da thịt.Khúc Tự kịp khóc bật thành tiếng, liền bị ta bịt chặt miệng:“Suỵt, chớ để ai nghe .”“Tự nhi, con còn muốn nhiêu nữa mới cam tâm?”
Khúc Tự nhìn thi trợn trừng chưa khép mắt của , ngoan ngoãn mà lặng yên.Mà ta, vẫn đứng ngay trước nàng, một nữa giơ roi .
Nắng chiều xuyên song cửa, bóng ta đổ dài, phủ trọn bé nhỏ run rẩy của nàng.
Từ đó ta bắt đầu cảnh giác đến cỏ cây đều thành binh khí.Ta luôn cảm Khúc Tự vẫn chưa cam lòng.Ta luôn cảm nàng còn bất an, muốn quay làm một .
Vậy nên, mỗi nàng lỡ nhiều nhìn đồ vật của thêm một chút, trở cung đều bị ta ép quỳ trước .Ta giơ roi, gào thét trong cơn điên loạn:“ con muốn mẫu hậu? mẫu hậu mới chịu dừng hay không?”
Mỗi đợi đến ta đánh đến kiệt , lý trí mới chậm rãi quay .Thì Khúc Tự đã sớm chi chít thương tích, thoi thóp hấp hối.
Ta ôm nàng vào lòng, lệ rơi ướt đẫm:“Tự nhi, mẫu hậu cũng là bất đắc dĩ, con chớ hận mẫu hậu tàn nhẫn.”
Khúc Tự quả nhiên không còn động lòng vì y phục thêu thùa, hay son phấn trang của nhi nữa.Mãi cho đến ngày, ta nhìn nàng dùng bữa, vô thức khẽ cong ngón út …
13.
Đó là đầu tiên Khúc Tự phản kháng.Nàng nắm chặt lấy roi mềm của ta, lớn tiếng mắng ta là kẻ điên.Nhưng nàng là một đứa trẻ, làm sao nhiêu lực.Cuối cùng, nàng như mọi , vẫn thất bại ngã xuống đất.
Còn ta, theo lệ thường, sau một trận khóc lóc trở tẩm cung.Tưởng rằng việc ấy liền kết thúc như vậy.Nào ngờ sáng sớm hôm sau, nô tỳ run rẩy quỳ xuống đất:“Hoàng hậu , Thái … Thái không đâu nữa.”
Khúc Tự đã trộm lệnh bài của ta, trong đêm thoát khỏi hoàng cung.Ta đè nén tin tức, âm thầm phái đi , chẳng lâu đã kết quả.
ta được Khúc Tự, nàng đang khoác bộ váy vải thô sơ, ngồi kề vai cùng một , nụ cười sáng rỡ.Khác hẳn với bộ dạng mắng ta là kẻ điên.
Trong lòng ta nghẹn khí tích tụ, nhưng ngoài vẫn gượng cười:“Tự nhi, đến bên mẫu nào.”
hình nhỏ bé của Khúc Tự khẽ run.Ngược chẳng chút e dè, chủ động bắt chuyện cùng ta:“Bá mẫu, chính là mẫu của Tự ạ?”
Ta từ ái gật đầu.“Đêm qua Tự chẳng biết gặp chuyện gì, toàn đầy máu. Ta nàng ở ngôi miếu đổ không xa, còn giúp nàng thay y phục.”
Ta khẽ đáp một tiếng “ồ”, đảo mắt nhìn sang gương tái nhợt của Khúc Tự, mỉm cười nói:“Con quả thật là một đứa trẻ ngoan. Vậy con cho bá mẫu biết, nhà con ở đâu chăng? Đến một ngày, bá mẫu sẽ mang Tự đến tận cửa cảm tạ.”
không chút phòng bị, liền thành thật khai ra.Dứt lời, còn nghiêm túc nói thêm:“ điều ta từng dạy, giúp không cầu báo đáp.”
Ta cười càng thêm ôn nhu:“Thật ngoan.”