Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta nghẹn tiếng, máu phun tung tóe khắp người. thản nhiên thưởng ngoạn cảnh tượng thê thảm ta:“Người trên đời này chết, nhiều số kể. Chỉ có thượng, còn nghĩ bảo vệ .”
Hắn chau mày, tựa hồ thể hiểu:“Nhưng rõ ràng đối với , hề tốt đẹp.”“ giống con chó nuôi, tâm tình tốt thì chọc vui, tâm tình xấu thì phát tiết.”“ có bao giờ tự hỏi, mỗi lần trừng phạt , thật sự đều tội đáng chết ?”“Hay chỉ mượn cớ để trút hết bất thuận lòng mình?”
Ta vừa kinh vừa giận, quát lớn, nhưng chỉ có ngụm máu loãng từ kẽ răng phun ra.
tiếp tục:“ đối với Hoàn Hoàn tốt , kỳ thực qua chỉ bù đắp chuộc tội thôi phải ?”
Bí mật lòng bị phơi bày, nét mặt ta thoáng cứng đờ. khẽ cười lạnh:“Nhưng đây tính gì chuộc tội?”
Thanh âm hắn ngừng vang lên:“ có bao đêm trằn trọc thể chợp , mở tận hừng đông?”“ có dưới gối mềm , luôn giấu sẵn cây kéo?”“ có nửa đêm mộng mị, giữa cơn mê tỉnh, luôn hoảng hốt kêu cứu mạng?”“Nhưng dù , chưa nghĩ chuyện giết .”
Âm thanh ta lẫn máu tươi ồng ộc bật ra:“Lá… láo…”
Nếu quả thật giết ta, vậy cớ bày đại cục , đoạt đi quyền tay ta?
hiểu rõ ý châm chọc ta, ánh lập tức tối lạnh:“Bởi vì xứng chấp chính.”“Hạn hán tới, châu chấu đầy trời, chỉ hao người tổn để kiến dựng công trình mình.”“ coi bách tính cỏ rác, coi nhân mạng đáng đồng.”“ vậy, xứng cầm quyền, chưởng khống xã tắc?”
Nhưng ta thực sự sai ?
ta còn giữ lòng thiện lương, có kết cục gì?Ngày gả tiên đế, hắn chỉ tiểu danh.Về sau tiền triều sụp đổ, ta cùng hắn nhiều phen vào sinh ra tử.Cuối cùng, chúng ta ngồi lên ngôi vị đế chí tôn.
Ta vốn tưởng, lúc khổ tận cam lai.Nhưng ta đợi gì?Đợi sự chán ghét tiên đế, sủng ái chuyên độc quý phi.
Những đại thần ngày trước ta trợ giúp, chỉ cần nếm chút ngọt ngào quý phi ban , liền thượng phế ta.Chỉ vì ta thủ hạ lưu tình, nên bọn họ càng thêm pháp thiên.
Chỉ ta lòng dạ tàn độc, giết người ma, bọn họ mới sợ ta, kính trọng ta. nên Khúc Tự chịu nghe lời, ta chỉ sợ ta, kính ta.Chỉ có , bí mật nữ nhi mới bị bại lộ.Chỉ có , chúng ta mới có thể phú quý an ổn đời.
Ta thật sự sai rồi ?
Trước cảnh tượng chợt gần chợt xa, chập chờn trôi nổi.Mi nặng trĩu, rốt cuộc nâng lên nổi.
Ta buông hết khí lực, khép chặt đôi . rõ qua bao lâu, cơn mông lung, tựa hồ có ai đó khẽ thở dài bên tai ta tiếng…
16.
Ta tên họ, chỉ lão bà. tỉnh thôn nhỏ này, ta quên sạch hết thảy quá khứ.
Thôn dân nói với ta, ta đưa đây, thương cùng nguy hiểm.Ta sờ lên vết thương kết sẹo ở bụng, mở miệng hỏi:“Ân nhân cứu mạng ta dung mạo ra ?”
Thôn dân ngẫm nghĩ lúc rồi đáp:“Kẻ ấy mày khó phân, rõ nam hay nữ.”
Vậy nên, mỗi ngày ta đều bưng chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa, chỉ mong gặp người kia, để tận mặt dâng lời cảm tạ.
nhưng, ta cô độc mà chết đi, chưa gặp ân nhân cứu mạng ấy lần.
(Toàn văn hoàn)