Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe câu đó, lửa giận bùng trong ngực tôi.
Nhất là khi tôi nhìn thấy trên mặt Lâm Lâm, trán đỏ sưng, má còn hằn vết tát.
Tôi hoàn toàn nổ tung.
Tôi lao vào văn phòng, đẩy mạnh Tiểu Bảo ngã xuống đất.
“Thằng nghiệt chủng! Mày dựa vào gì mà dám đánh con gái tao!”
6
Tiểu Bảo bị tôi đẩy mạnh ngã xuống đất.
Khuôn mặt nó tràn đầy khó tin.
“Mẹ, mẹ lại đẩy con ư?”
Tôi không nhìn nó, chỉ tĩnh ôm Lâm Lâm, rồi quay sang giáo viên chủ giận nói:
“Cô giáo, tôi mong cô cho tôi một lời giải thích. Tại sao ngay ngày đầu tiên con gái tôi đến trường, nó đã bị người khác đánh?”
Chủ có chút lúng túng, đành áy náy giải thích:
“Xin lỗi chị, mẹ của Lâm Lâm, này đúng là tôi xử lý chưa thỏa đáng. Hai trẻ mâu thuẫn chỉ vì một tấm ảnh. Giờ ra chơi, Lâm Lâm lấy ảnh chị ra giới thiệu với cùng bàn rằng chị là mẹ nó, thì bị Hứa Tiểu Bảo phát hiện. Em ấy khăng khăng nói người trong ảnh là mẹ của mình, nên cả hai mới tranh giành, rồi đánh nhau.”
Nghe vậy, tôi không nhìn Tiểu Bảo, chỉ tĩnh nói:
“Cô giáo, làm phiền cô mời phụ huynh của Hứa Tiểu Bảo đến đây. Tôi muốn tận mắt hỏi xem dạy dỗ kiểu gì mà sinh ra được con vừa vô liêm sỉ vừa ngu dốt thế này. Tôi và nó không hề có quan hệ gì, vậy mà còn dám nói tôi là mẹ nó.”
Nghe tôi nói xong, Tiểu Bảo giận bật dậy:
“Sao mẹ lại không phải là mẹ con, mẹ chính là mẹ con, Lâm Khê! Mẹ dựa vào gì mà ôm con hoang đó? Con mới là từ bụng mẹ chui ra!”
Tôi bật cười mỉa mai, quay đầu lại:
“Cậu bé à, cha có thể nhận bừa, nhưng mẹ thì không thể. Cháu dựa vào gì mà chứng minh tôi là mẹ cháu? Trong sổ hộ khẩu của tôi chỉ có tên DiệpLâm Lâm, nó mới là con gái tôi.”
Nghe vậy, Tiểu Bảo òa khóc dữ dội.
Môi nó run run, ấm ức kêu :
“Mẹ, sao mẹ có thể nói vậy… Con không phải mẹ thương nhất sao?”
Nói rồi, nó lao đến muốn được tôi ôm.
Nhưng ngay lúc nó nhào tới, tôi nghiêng người tránh, để mặc nó ngã xuống nền nhà.
Tiếng khóc của nó lúc dữ dội.
Trước kia, chỉ thấy Tiểu Bảo khóc, tôi liền mềm lòng, vừa thương vừa xót.
Nhưng giờ đây, tôi chẳng hiểu sao chỉ thấy chán ghét.
Tôi vội đưa Lâm Lâm đi khám, chỉ lạnh lùng bước qua người Tiểu Bảo, rồi nói với giáo viên:
“Cô giáo, bây giờ tôi đưa con gái tôi đi bệnh viện. Làm ơn thông báo cho phụ huynh thằng bé kia. Nếu Lâm Lâm xảy ra gì, tôi sẽ bắt thằng bé trả giá bằng mạng của nó.”
Nói xong, tôi không liếc nhìn Tiểu Bảo lấy một , ôm Lâm Lâm rời khỏi văn phòng.
7
Tối hôm đó, Hứa Dương gọi điện cho tôi.
Tôi không nghe.
Anh ta liền nhắn WeChat:
“Lâm Khê, tôi nghe Tiểu Bảo nói cô được một nghiệt chủng làm con gái. Cô sao thế? Con trai ruột thì không nuôi, lại đi nuôi con hoang nhà khác?”
Thấy anh ta hết “nghiệt chủng” rồi lại “con hoang” để mắng Lâm Lâm, tôi đến run người, lập chặn WeChat của anh ta.
Trước kia tôi không chặn, chỉ vì sợ sau ly hôn còn có vướng mắc phải giải quyết.
Nhưng giờ thì cho dù còn việc, tôi cũng không muốn dính dáng nữa.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho chủ , nhờ mời phụ huynh của Tiểu Bảo đến trường.
Chủ có lẽ hiểu phần giữa tôi và Hứa Dương, nên khuyên rào đón vài câu.
Tôi chỉ thản đáp:
“Yên đi thầy Lưu, giải quyết xong việc này, tôi sẽ cho Lâm Lâm trường. Trong lớp có như Tiểu Bảo, tôi không yên .”
Chủ bị tôi chặn họng, không nói gì.
Đúng chín giờ, tôi đến văn phòng, vừa thấy Hứa Dương.
Anh ta liền châm chọc:
“Ồ, Lâm Khê, bây giờ cô lại đổi trò, muốn gây chú ý với tôi à? Nói cho cô , cô có làm gì tôi cũng không tái hôn với cô đâu.”
Tôi chẳng thèm đáp, chỉ đặt tờ phiếu khám bệnh hôm qua của Lâm Lâm bàn:
“Đền đi, hôm qua tôi đưa Lâm Lâm đi bệnh viện hết 1800 tệ. Là do con trai nhà anh đánh.”
Nói xong, tôi lấy mã QR đưa ra trước mặt anh ta.
Hứa Dương không nhúc nhích, lại cười khẩy:
“Lâm Khê, cô ly hôn giống kẻ ăn mày. 1800 tệ mà cũng phải tới đây vòi. Sao, bố con hoang kia không cho cô đồng à?
Thế này nhé, cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ cho.”
Nghe vậy, tôi không nhịn nổi nữa, giáng một bạt tai mặt anh ta:
“Mẹ kiếp, mày dám chửi là con hoang hả? Tao nói cho mày , chỉ mày mở miệng một câu, tao tát mày một lần.”
Anh ta lặng, đứng sững.
Tôi hiểu lý do.
Suốt những năm hôn nhân, anh ta muốn nói gì thì nói, tôi đều nhẫn nhịn.
Anh ta luôn nghĩ tôi áy náy vì từng ép anh ta ra ngoài làm việc.
Nhưng sự thật, tôi nhịn chỉ vì anh ta là cha của Tiểu Bảo.
Bây giờ, ngay cả Tiểu Bảo cũng chẳng còn là con tôi nữa.
Tôi còn lý do gì để nhịn?
Hứa Dương lặng, không thốt nổi câu .
Còn tôi, chẳng buồn để ý, thu điện thoại lại, quay sang nói với chủ :
“Cô giáo, thế là xong rồi. Con trả nợ thay cha, tôi đánh bố Tiểu Bảo cũng coi như công bằng.
Xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng mong cô hiểu trạng của một người mẹ khi con mình bị đánh.
Còn Lâm Lâm, sau này sẽ không học ở đây nữa.”
Nói xong, tôi không chờ chủ đáp, xoay người bước ra ngoài.
Vừa định gọi taxi, Hứa Dương hùng hổ lao tới, túm chặt cổ tay tôi, mắt đỏ ngầu:
“Lâm Khê, cô điên rồi sao? Dám ra tay đánh tôi giữa chốn đông người?”
Nghe vậy, tôi không nhịn được mà cười.
Năm xưa, chỉ vì tôi tát anh ta một lần, anh ta ghi hận tận bảy năm.
Bảy năm ấy, tôi từng hối hận vô số lần, giá mà khi ấy tôi không đánh anh ta.
Nhưng giờ, tôi đã thông suốt.
Hứa Dương vốn ích kỷ, tham danh, không hề có đồng . Con trai anh ta cũng y hệt.
Năm đó, sai không phải ở tôi, mà là ở anh ta.
Trước đây trong vòng vây hôn nhân, tôi không nhìn rõ.
Đến khi bước ra khỏi, tôi mới hiểu: tôi đã ngu ngốc thế khi cố gắng níu kéo một mái ấm mục nát.
Tôi giận dữ hất mạnh tay anh ta ra, rồi chân đá một cú trời giáng:
“Hứa Dương, tao không chỉ tát mày, tao còn muốn đá mày nữa!
Mày tưởng mình quý giá lắm sao, cũng phải bám lấy mày chắc? Nếu sớm sẽ thê thảm thế này, ngay lúc mày phá sản, tao nên bỏ thai Tiểu Bảo, rồi ly hôn luôn, như thế đã không sinh ra thằng nghiệt chủng đó!
Còn mày, loại đàn ông ích kỷ như mày, vốn không xứng được yêu. Mày nghĩ Ảnh Tuyết yêu mày sao? Nó chỉ yêu tiền của mày thôi!”
Nói xong, tôi mặc kệ mặt anh ta trắng bệch, xoay người muốn taxi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy Tiểu Bảo đứng cách đó không xa.
Khuôn mặt nó đau đớn, hoảng hốt.
“Mẹ… mẹ không muốn sinh ra con ư? Sao mẹ có thể nói vậy…”
Nghe vậy, tôi chẳng do dự, đáp :
“Cháu gọi là mẹ thế? Hôm tôi rời đi, đã nói rõ: từ nay tôi không còn là mẹ cháu nữa.”
Nói xong, tôi bước xe, đóng chặt cửa.
Không quan Tiểu Bảo ngoài kia khóc thảm thế .
Cũng không để ý Hứa Dương mặt mày cắt không còn giọt máu.
Tôi chỉ thản bảo tài xế:
“Lái đi.”
7
Sau đó tôi trường cho Lâm Lâm.
sang một trường tư thục.
Dù học phí đắt gấp mấy lần trường công, nhưng mỗi ngày nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của con bé, tôi đều thấy xứng đáng.
Đặc biệt là Lâm Lâm rất hiểu , cực kỳ ngoan ngoãn.
Tôi ốm, con bé sẽ rót nước nóng cho tôi.
Tôi tăng ca về muộn, nó sẽ nấu cơm chờ sẵn.
Đến sinh nhật tôi, Lâm Lâm luôn chuẩn bị quà, dù chỉ là một chiếc vòng tay thủ công chẳng đẹp đẽ gì, tôi thích vô cùng.
Hứa Dương biến mất một thời gian dài, mãi đến nửa năm sau mới bất ngờ xuất hiện dưới khu nhà tôi thuê.
Trong mắt anh ta ngập tràn bi thương.
“Lâm Khê, em có thể về thăm Tiểu Bảo một lần được không? Nó bị viêm phổi nhập viện, miệng không ngừng gọi ‘mẹ ơi, mẹ ơi’.”
Tôi chỉ mỉm cười nhạt:
“Nó không có mẹ của nó à? Bảo nó gọi Ảnh Tuyết đi.”
Nghe đến tên , Hứa Dương lập bực bội, cau có:
“Đừng nhắc đến cô ta. Tôi đã chia tay rồi. Tôi chỉ bảo cô ta giặt giúp đôi tất mà cũng càu nhàu.
Lần trước Tiểu Bảo cúm, tôi nhờ cô ta trông một đêm, kết quả suýt thì con bé sốt .”
Nghe thế, tôi mới hiểu tại sao thái độ của cha con thay đổi.
Hóa ra là phát hiện ra giá trị của tôi.
Chỉ tiếc rằng, tôi không muốn làm bảo mẫu cho nữa.
Tôi cười nhạt:
“Vậy thì anh đi cho Tiểu Bảo một bà mẹ khác đi. Anh có tiền, muốn bảo mẫu kiểu gì chẳng được.”
Hứa Dương khó chịu:
“Lâm Khê, đừng nói kiểu chua chát nữa, chúng ta có thể nói tử tế không?”
Nghe vậy, tôi suýt bật cười.
Trong bảy năm hôn nhân, anh ta đã dùng kiểu “chua chát” đó đối xử với tôi suốt bảy năm.
Giờ lại bảo tôi đừng như vậy ư?
Tôi chẳng buồn cãi, quay người định đi.
ngờ anh ta lại túm tay tôi:
“Lâm Khê, tôi em giận tôi ngoại tình. Nhưng em phải hiểu, tôi chỉ là giận em thôi. Em coi tôi như máy in tiền, trong khi tôi thật sự có tình với em.
Trong thời gian em rời đi, tôi mới nhận ra không như em:
Em từng pha mật ong cho tôi sau những đêm say rượu.
Em từng an ủi tôi khi công việc thất bát.
Em từng lo lắng ngồi cạnh giường tôi khi tôi bệnh.
Ngày đó tôi ngoại tình với Ảnh Tuyết, thật ra chỉ vì muốn chọc em, vì em không yêu tôi. Tôi không hề yêu cô ta.”
“Lâm Khê, quay về đi. Tôi em, Tiểu Bảo cũng em.
Còn con bé Lâm Lâm, tôi đã điều tra, nó chỉ là con nuôi. Tôi đồng ý rồi. Tôi sẽ thuê cho nó một căn hộ gần nhà, để em tiện chăm sóc.”
Nghe đến đây, tôi bật cười thành tiếng.
Không ngờ chỉ để tôi quay lại làm bảo mẫu, anh ta có thể bịa ra lời dối trá rẻ tiền đến vậy.
Ngoại tình vì yêu tôi sao?
Anh ta có thể không yêu Ảnh Tuyết, nhưng chắc chắn cũng chẳng yêu tôi.
Một kẻ ích kỷ như anh ta, suốt đời chỉ yêu bản thân mình.
Giờ đến tôi, cũng chỉ vì thấy nuôi Tiểu Bảo phiền phức, thiếu tôi thì đời sống bất tiện mà thôi.
Tôi hất tay anh ta, thản:
“Hứa Dương, cút đi. Ly hôn với anh giúp tôi nhìn rõ bản thân mình đã ngu ngốc thế khi phục vụ cho hai cha con anh suốt bao năm.
Tôi sẽ không quay lại, cũng sẽ không nhận Tiểu Bảo nữa.
Và nữa, đừng bao giờ gọi Lâm Lâm là con hoang. Nếu lần sau anh còn mở miệng, tôi sẽ lại tát anh. Con gái tôi không phải cũng có quyền sỉ nhục.”
Nói xong, tôi quay lưng đi .
Đêm đó, Hứa Dương đứng dưới nhà suốt hai tiếng.
Tôi không xuống.
Không một chút rung động.
Vì tình dành cho cha con đã từ ngày tôi cơn hen suýt mất mạng.
Một tháng sau, Tiểu Bảo đến học cùng trường với Lâm Lâm.
Tôi phiền lòng, định gọi cho Hứa Dương hỏi rõ.
Nhưng Lâm Lâm ngăn lại:
“Mẹ, mẹ đừng lo cho con, cũng đừng trường nữa. Giờ con có nhiều tốt lắm. Dù Tiểu Bảo có gây sự, con cũng không sợ.”
Nghe vậy, lòng tôi trào dâng động.
Tôi chỉ dặn:
“Lâm Lâm, nếu Tiểu Bảo bắt nạt con, nhất định phải nói với mẹ.”
Con bé cười khúc khích, gật đầu.
Từ đó, tôi đưa đón con bé mỗi ngày.
Cũng chính vì thế, mỗi sáng chiều, tôi đều chạm mặt cha con Hứa Dương.
nhìn tôi đầy mong đợi, nhưng tôi chẳng buồn quan .
Chỉ cúi xuống chỉnh lại khăn quàng cho Lâm Lâm, rồi lái xe đi .
Hai năm sau.
Một ngày, khi tôi tới đón con, bắt gặp Tiểu Bảo đang ngậm điếu thuốc, đứng cùng đám côn đồ, ánh mắt đầy khiêu khích.
Tôi chỉ nhếch môi cười nhạt, dắt Lâm Lâm đi .
Một tháng sau, lại thấy Tiểu Bảo bị bọn côn đồ đánh hội đồng trước cổng trường.
Nó rên rỉ, miệng gọi “Mẹ, cứu con…”
Nhưng tôi coi như không nghe thấy.
Chỉ dắt tay Lâm Lâm, còn lớn tiếng dặn:
“Lâm Lâm, sau này đừng đi qua con hẻm kia. Ở đó toàn bọn hư hỏng, mẹ không muốn con bị bắt nạt.”
Con bé cười tươi rói, gật đầu.
Tối hôm ấy, Tiểu Bảo đầy máu me gõ cửa nhà tôi.
Nó nhìn tôi đầy hận thù:
“Mẹ… ngay cả khi con , mẹ cũng không thèm để ý sao?”
Tôi nhìn vào mắt nó, thản:
“Đúng vậy. Từ ngày con giấu thuốc hen của mẹ, muốn hại mẹ để Ảnh Tuyết làm mẹ, mẹ đã không còn coi con là con nữa.”
Mắt nó lập đầy đau khổ:
“Hồi đó con còn nhỏ, không hiểu …”
Tôi cười nhạt:
“Mẹ . Nhưng mẹ không con nữa.”
Nói xong, tôi đóng sập cửa.
Đêm đó, Hứa Dương lại đến, mặt mày tái nhợt:
“Tiểu Bảo bị đánh gãy ba xương sườn. Em đi thăm nó một lần đi…”
Tôi thản nhiên:
“Hứa Dương, Tiểu Bảo là con anh, chẳng liên quan gì đến tôi. Anh nên ở bệnh viện với nó, chứ không phải tới một người đàn bà xa lạ như tôi.”
Anh ta nghe xong, mặt trắng bệch.
Tôi khóa chặt cửa, không cho anh ta cơ hội.
Từ đó, tôi cắt đứt hoàn toàn với cha con .
Qua lời Lâm Lâm, tôi Tiểu Bảo đã trường.
Nghe tin, tôi thở phào.
Vì cuối cùng tôi không còn phải giằng xé giữa lý trí và tình mẫu tử đã từ lâu.
Sau đó, tôi không bao giờ gặp lại Tiểu Bảo nữa.
Tôi dành hết sức cho Lâm Lâm.
Năm Lâm Lâm mười bốn tuổi, tôi quen một người đàn ông.
Anh ấy đối xử rất tốt với tôi, cũng yêu thương Lâm Lâm.
Hai năm yêu nhau, sau khi hiểu kỹ , tôi kết hôn với anh.
Ngày cưới, anh tổ chức cho tôi một lễ cưới long trọng như lần đầu.
Khi tôi đứng trên sân khấu, thoáng thấy Hứa Dương và Tiểu Bảo đỏ hoe mắt đứng ngoài cửa.
Tôi chỉ liếc nhìn một lần.
Rồi thu ánh mắt lại.
Chỉ là một đôi cha con không còn quan trọng.
Không đáng để tôi phí bất kỳ xúc .
Bởi vì, cuộc đời mới của tôi đã bắt đầu.
-HẾT-
☕️ Góc sự nhẹ của beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu thấy đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta thôi chứ chưa làm giàu được từ đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 bộ mới
🔸 50k – mình ra mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – làm vì đam mê, sống nhờ 😎